Chương 45: Đắc thủ

Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 45: Đắc thủ

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Liệt Hỏa quân cường điên cuồng nắm chặt xà đan vào lòng bàn tay, sau đó sắc mặt của y thảm biến, cả người đột nhiên cứng lại.

Trong Đạo đắc kinh, các loại pháp thuật kỳ môn hi kỳ cổ quái, thậm chí là bàng môn tả đạo nhiều vô số, trong đó có pháp môn cổ quái dùng nội lực kích phát nội đan của linh thú, dân phát nội lực bên trong. Xà đan vốn rất ổn định, bị Vật Khất rót vào một dòng Chân thủy linh cương, lập tức giống như là một một đốm lửa rơi vào trong thùng thuốc nổ, linh khí khổng lồ trong xà đan kịch liệt xao động.

Linh khí thuộc tính thủy khổng lồ mang theo hàn khí thấu xương, giống như là nước Hoàng Hà vỡ đê, mang theo tiếng sóng thoang thoảng ùa vào trong cơ thể của Liệt Hỏa quân. Chưởng tâm của Liệt Hỏa quân đột nhiên biến thành trắng bệch như tuyết, từng mảng bông tuyết từ trong chưởng tâm của y thuận theo thân thể lan lên trên.

Chỉ trong thời gian một cái hô hấp, hàn khí đáng sợ đóng băng thân thể của Liệt Hỏa quân, biến y thành người băng.

Ngũ hành sinh khắc, thủy khắc hỏa, trong hồ nước này có Thiên Thủy linh xà ba ngàn tám trăm năm sinh sống, từ trên cảnh giới tu vi mà nói thì tương đương với Liệt Hỏa quân, cũng chẳng qua là tiêu chuẩn tiên thiên thai tức. Nhưng thân hình của Thiên Thủy linh xa to lớn, dài tới hơn một trăm mét, lực lượng thủy tính trong cơ thể ít nhất cũng hơn tiên thiên chân khí trong cơ thể của Liệt Hỏa quân một ngàn lần.

Đây giống như là dùng một thùng nước để dập lửa trên một cây củi vậy, chân khí thuộc tính hỏa trong cơ thể của Liệt Hỏa quân trong nháy mắt tát lịm, thân thể của y không chịu nổi linh khí khổng lồ trong xà đan, sinh cơ bị đóng băng trong nháy mắt.

Vật Khất cười lạnh một tiếng, nắm lấy xà đan. Đại triền ti thủ phát động, linh khí thuộc tính thủy ùa vào trong cơ thể của Liệt Hỏa quân cấp tốc quay về xà đan. Tuy khi đóng băng Liệt Hỏa quân có tổn hao một chút, nhưng tổn thất cơ hồ là có thể bỏ qua không tính tới.

Một chưởng vỗ vào tim Liệt Hỏa quân, chấn cho tâm tạng đã đóng thành băng của y thành muôn mảnh, chưởng tâm của Vật Khất hút một cái, huyết khí tinh túy còn chưa tiêu tan trong cơ thể của Liệt Hỏa quân dáng trào, hóa thành một đường máu cực sáng cấp tốc bắn ra, nhanh chóng rót vào trong chưởng tâm của Vật Khất.

Tẩn thăng cảnh giới tiên thiên nạp tức, huyết khí tinh túy của nhân thể mà Vật Khất một lần có thể lấy được từ một phần một ngàn tăng lên tới một phần một trăm. Liệt Hỏa quân tuy tu luyện thái bổ công pháp tà môn, nhưng một thân huyết khí khỏe mạnh thịnh vượng, so với Vật Khất cảnh giới tiên thiên nạp tức thì cường đại hơn đâu chi một trăm lần. Một phần một trăm huyết khí tinh túy mà Vật Khất lấy được lần này cơ hồ như tương đương với tổng lượng tinh khí ẩn tàng trong cơ thể hắn hiện tại.

Lực lượng có tính bạo tác nhanh chóng cuộn trào trong cơ thể, Vật Khất giấu kỳ xà đan vào trong túi kín ở trước ngực, một cước đã Liệt Hỏa quân đã chết ngắc bay ra xa mười mấy trượng. Hắn nhìn lướt qua đám người Lô Thừa Phong đang mục trừng khẩu ngốc một cái, rồi vội vàng vây tay bảo họ đi mau.

Mấy võ giả cùng thèm thuồng xà đan vừa xông tới trước mặt Vật Khất, đột nhiên thấy Liệt Hỏa quân cấp bậc tiên thiên thai tức cũng bị Vật Khất dùng thủ pháp kỳ lạ tru sát, bọn họ sợ hãi quay người bỏ chạy. Người có thể gϊếŧ chết cao thủ cảnh giới tiên thiên chỉ có thể là cao thủ tiên thiên, những võ giả còn chưa đạt tới hậu thiên đỉnh phong là sao dám động thủ với Vật Khất.

"Gϊếŧ, diệt khẩu!" Vật Khất nắm lấy trọng kiếm do man nhân sử dụng ở dưới đất lên, một kiếm chém ra, một đạo kiếm cương gào rít bay ra, chém ba người trong đó thành sáu đoạn. Lô Thừa Phong, Trương Hổ, Hồ Uy đồng thời xông lên, từ phía sau chém chết hai võ giả đang đào tẩu.

Hiện trường lập tức trở lên hỗn loạn, võ giả mà đám Yên Bất Quy dẫn tới đang chém gϊếŧ với man nhân, trận chiến ở chỗ bọn Vật Khất nói thì dài, nhưng chi kéo dài trong nháy mắt. Mấy người bon Vật Khất thản nhiên như không hòa vào dòng người, giả vờ giả vịt giao đấu với man nhân, không ngờ lại không có ai chú ý tới họ đã gϊếŧ chết Liệt Hỏa quân.

Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên đang ở cách đó không xa chỉ huy mấy chục người chém gϊếŧ với man nhân, liều mạng chạy vào trong cửa hang động ở dưới chân núi. Trọng thưởng mà Yên Bất Quy hứa cho đã khiến hai người cơ hồ là phát cuồng, chỉ có bọn ho mới hiểu, sự trọng thương của tuần phong ti có ý nghĩ gì.

Ném trọng kiếm của man nhân đối với họ mà nói thì có chút nặng nề xuống, từ trên đất nhặt lên một thanh kiểm một mùi nhẹ cướp được trên tay võ giả đã tử trận, liên tục đâm ra ba kiếm, chém chết mười hai chiến sĩ man nhân ở trước mặt. Hắn hiện giờ đã là cao thủ tiên thiên nạp tức, võ giả cảnh giới hậu thiên trừ phi là có trên trăm hậu thiên đỉnh phong vây công, nếu không thì căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.

Xông sát một lúc, chiến sĩ man nhân giống như là chó rơm gà đất bị Vật Khất chém chết hơn trăm người. Hắn dẫn Lô Thừa Phong, Trương Hổ đã xông tới cửa động ở dưới chân núi. Vật Khất hét lên: "Yên đại nhân, công tử nhà chúng tôi dẫn chúng tôi tới tiếp ứng đây!"

Trong hang động ở trên cao, giọng nói của Yên Bất Quy thì xa truyền tới: "Tốt! Nhanh gϊếŧ lên đây hội hợp! Nhớ các ngươi là thủ công! man tử đáng chết!"

Ầm một tiếng, một cửa động cách mặt đất khoảng trăm trượng bạo phát ra hỏa quang, tựa hồ như là Yên Bất Quy sử dụng Bạo Viêm phù. Hơn chục thiếu niên man nhân thân thể còn chưa lớn hết gào lên một tiếng bị hỏa quang đẩy ra ngoài động khẩu, gào thét từ trên cao ngã xuống.

Vật Khất cười dài một tiếng, vung kiếm lên chém gϊếŧ hơn chục chiến sĩ man nhân ở trước mặt, tả chưởng ấn lên người họ, lại rút một lượng lớn huyết khí tinh túy trên người họ. Huyết khí tinh túy vừa rồi hút ra từ trong người Liệt Hỏa quân còn chưa tiêu hóa, Vật Khất tập trung toàn bộ chỗ huyết khí tinh túy này vào tả trưởng, tả chưởng của hắn đã bành trướng lên to bằng một cái thớt nhỏ, da thịt đỏ như máu, lờ mờ lộ ra một cỗ huyết quang khiến người ta sợ hãi.

Một tiếng vượn hú truyền tới, một man nhân thủ vỗ ở sau lưng lóe lên hư ảnh hắc viên thân cao hơn trượng tay cầm một cây trường côn đập xuống đầu Vật Khất. Cây trường côn đó toàn thân đen xì, không biết là dùng kim loại gì đúc thành, nặng nề mang theo một cỗ ác phong, trường côn còn cách Vật Khất mấy thước mà ác phong đã bức cho ba người Lô Thừa Phong ở phía sau hắn không thở nổi.

Vật Khất lạnh lùng nhìn man nhân thú võ đó một cái, huyết khí trong tả chưởng cuồn cuộn, một nửa huyết khí mà hắn mới hút tập trung ở lòng bàn tay, hung hăng vỗ ra một chưởng. Một huyết tinh đại thủ ấn xuyên qua chưởng vô ra, mang theo một cỗ hàn khí bức người đánh vào trường côn.

Trường côn gãy lìa trong tiếng chưởng phong, man nhân thú võ đó bị đại thủ ấn màu máu của Vật Khất vỗ trúng ngực, cả ngực nổ thành nát bấy.

Tiếng vượn hú sắc bén vang lên, hư ảnh hắc viên ở phía sau tên man nhãn thú võ đó đột nhiên đằng không bay lên. Vật Khất rót Chân thủy linh cương vào trong trường kiếm, kiếm cương tráng xóa bắn ra ngoài hơn một trượng, một kiếm xuyên qua tim của hư ảnh hắc viên đó. Linh hồn của hắc viên đột nhiên nổ tung, vô số mảnh vỡ linh hồn phun ra ngoài. Vật Khất phát động bí pháp trong Đạo đắc kinh, tất cả mảnh vỡ linh hồn đều bị hắn hút vào trong cơ thể, trả qua sự chiết xuất của Chân thủy linh cương rót vào trong hồn phách của Vật Khất.

Vật Khất chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, ngũ cảm linh thức lại một lần nữa đề thăng lên một tầng. Hắn vui mừng cười to một tiếng, tả thủ liên tục kích sát mười tám chiến sĩ man nhân, rút huyết khí tinh túy của họ tập trung ở lòng bàn tay trái, dân bọn Lô Thừa Phong nhanh chóng chui vào trong hang động.

Liễu Tùy Phong, Lô úc Uyên hai người cùng dẫn hộ vệ tinh nhuệ tiến vào, đi sát theo sau đám người Vật Khất.

Lô Khúc Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lô Thừa Phongở phía trước, mắng khẽ: "Lấy các ngươi làm chủ công ư? Đồ đáng chết, các ngươi dựa vào gì mà làm chủ công? Chủ công là chúng ta!"

Dưới sự dẫn dắt của Vật Khất, đoàn người thế như chẻ trexông lên hang động, nhanh chóng hội hợp với đám người Yên Bất Quy.

Lúc này nhân thủ của tuần phong ti ở bên cạnh Yên Bất Quy chỉ còn lại hơn hai chục người, trước mặt họ là một sơn động to lớn, bên trong sơn động đứng dầy hơn hai trăm chiến sĩ man nhân mặt giáp trụ tinh lương, trong đó thậm chí còn có hơn chục thú võ. ở phía sau những chiến sĩ này, trên một tế đàn dùng thuần kim đúc thành, đặt ngay ngán ba khối bia đá màu đen.

"Cướp lấy ba khối bia đá đó, đại công cáo thành!" Yên Bất Quy cả người đều là máu, mát bởi vì điên cuồng gϊếŧ chóc mà biến thành đỏ rực: "Đại tướng quân treo thưởng cho khối bia đá này đã hơn trăm năm rồi, người có được bia đá, ít nhất được phong lãnh địa một quận!"

Lãnh địa một quận!

Lô Thừa Phong, Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên đồng thời thở hổn hển. Phong lãnh địa một quận có nghĩa là đất của quận đó từ giờ về sau sẽ là phong địa thế tập của nhà mình, hoàn toàn khác với khái niệm quận thủ.

Hơn nữa một quận của triều Đại Yên không giống như một quận của các nước chư hầu. Bình thường mà nói, diện tích một quận của triều Đại Yên so với một quận của nước chư hầu bên dưới thì rộng hơn mấy lần, bất kể là nhân khẩu hay là thuế thu sản vật đều nhiều hơn chư hầu nhiều.

"Vật Khất!" Lô Thừa Phong hét lên.

nguồn

Vật Khất cười dài một tiếng, chân khí toàn thân hắn và tất cả huyết khí vừa hút vào dung hợp ở tả chưởng của hắn, hóa thành một lực lượng có tính nổ cực lớn. cỗ lực lượng này to lớn như vậy, kinh mạch đã trải qua chín lần cường hóa của Vật Khất cũng không thể nào chịu đựng được, mấy kinh mạch và huyệt đạo ở lòng tay cơ hồ là nứt ra, đau đớn đến mức khiến khóe mắt Vật Khất rách ra chảy cả máu.

"Đi!"

Vật Khất hét lớn một tiếng, một đạo huyết quang từ tả chưởng phun ra, huyết quang thô như cái thớt dài tới hơn chục trượng, màu máu tinh phả vào mùi, hàn khí thấu xương ẩn chứa bên trong khiến cho nhiệt độ bên trong sơn động đột nhiên hạ thấp mấy độ, làm những người có tu vi thấp ở trong động run lấy bẩy.

Huyết quang ùa vào trong đội hình chặt chè của chiến sĩ man nhân, sau đó thì nổ tung. Vô số đạo huyết quang thô to như ngón tay bán loạn khắp nơi, ít nhất có hơn một trăm chiến sĩ man nhân bị nổ tung, những man nhân khác thì đều bị thương, thân thể bị huyết quang bắn xuyên qua không biết bao nhiêu chỗ.

Một chưởng kích ra, Chân thủy linh cương trong cơ thể Vật Khất trở nên trống rỗng, thân thể của hắn đột nhiên mềm ra, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất. Hắn đột nhiên hít sâu một hơi, xà đan ở trong cái túi kín trước ngực phóng ra một đạo hàn lưu chảy khắp toàn thân, chân khí linh cương vừa tiêu hao hết binh phục trong nháy mắt, hơn nữa so với vừa rồi còn tinh thuần hơn ba phần, cường đại hơn ba phần.

Liễu Tùy Phong hét lên: "Liệt Hỏa quân, Liệt Hỏa quân!"

Không ai trả lời, Liệt Hỏa quân sớm đã chết rồi, nào còn có thể trả lời Liễu Tùy Phong.

Yên Bất Quy cười dài một tiếng, dẫn các loại thuộc hạ đang thở hổn hển, trên người đầy là vết thương lao lên, cùng với đám man nhân thú võ quấn vào nhau. Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên vội vàng hạn lệnh cho hộ vệ ở bên cạnh kéo dây phóng tiễn, tên gào rít bay ra, phối hợp với đám người Yên Bất Quy trảm sát sạch man nhân.

Vật Khất giống như là một đạo cuồng phong bay ra, nắm lấy ba khối bia đá cao nửa người, dầy hai tấc, rộng một thước đặt lên vai. Ba khối bia đá không biết là dùng vật liệu gì chế thành, cứng rắn, mềm mại, trong lượng rất nhẹ, ba khối bia đá cộng lại cũng không tới ba mươi cân.

Một cước đá bay tên hộ vệ của Liễu Tùy Phong đang muốn tranh đoạt bia đá, Vật Khất hét to: "Yên đại nhân, rút thôi!"

Yên Bất Quy cười dài một tiếng, nghiêm giọng quát: "Đắc thủ rồi, mang các huynh đệ đã chiến tử rút lui!"

Người của tuần phong ti bảo vệ Vật Khất, trên đường thu thập thi thể của những đồng bạn của tuần phong ti nhanh chóng rút khỏi hang động.

Trong núi rừng ở đằng xa, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trống sát, kèn hiệu của man nhân truyền tới.