Chương 7

Vì buổi chiều giao hoan, buổi tối Tống Tĩnh Ngọc mệt mỏi, một đêm ngủ ngon vô mộng, đến sáng sớm ngày thứ hai nghe được tiếng chuông trong chùa mới tỉnh.

Hạ nhân trong viện y ít, Lưu mụ mụ không thích hợp lên núi, nha hoàn lại không mang ra khỏi cửa, lần này mang hai nha hoàn đến hầu hạ y chính là người trong viện Hứa Nhất Minh.

Trong phủ trừ bỏ gia đinh tổng cộng không đến bốn mươi hạ nhân, trừ bỏ vẩy nước quét nhà, dọn phòng bếp, hầu hạ trong viện chủ tử tổng cộng hai mươi người, Hứa Nhất Minh một người chiếm một nửa.

Trong viện hắn có hai nha hoàn, hai bà tử, bốn gã gã sai vặt, còn có Chung thúc Lý thúc hai quê quán phó. Tống Tĩnh Ngọc so với hắn phô, tức khắc cảm thấy mình nghèo kiết hủ lậu. Lúc gả lại đây nha hoàn làm của hồi môn cũng không có, chỉ mang theo Lưu mụ mụ một người, sau ba năm, Hứa phủ đều coi y như người trong suốt, làm sao đề thêm nha hoàn cho y. Chính y đều phải như hạ nhân xem ánh mắt Hứa Nhất Minh hành sự, nghĩ mọi cách lấy lòng hắn, làm ngày tháng qua tốt một chút.

Y đắm chìm trong hồi ức, hai nha hoàn Lan Tâm Thủy Tâm hầu hạ rửa mặt trang điểm, Lan Tâm vui cười:

“Phu nhân thật là đẹp, lúc gả lại đây, người trong phủ đều xem ngây người. Ta nghe Lâm bà bà nói, đại thiếu gia vén khai khăn voan, có người xem đến ly đều ném đâu.”

Thủy Tâm nói tiếp, “Không chỉ là người khác, ngay cả đại thiếu gia cả ngày đối nữ tử lạnh như băng đều xem sửng sốt, nô tỳ còn chưa từng gặp qua bộ dáng đại thiếu gia kia đâu.”

Trong lòng Tống Tĩnh Ngọc mắng nói hắn nơi nào lạnh như băng, rõ ràng là đại lưu manh.

Lan Tâm lại nói, “Không biết khi đó trong lòng đại thiếu gia có hối hận hay không.”

Thủy Tâm cười, “Khẳng định hối hận muốn chết! Phu nhân càng ngày càng đẹp, hắn càng ngày càng hối hận! Ai kêu hắn mạnh miệng.”

Tống Tĩnh Ngọc hỏi, “Hối hận cái gì?”

Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, ấp úng trong chốc lát, mới nói:

“Phu nhân vốn là gả cho đại thiếu gia, ngài quên? Là đại thiếu gia khi đó như thế nào cũng không chịu cưới vợ, mới…”

Tống Tĩnh Ngọc sửng sốt.

Y sinh ra liền bị đưa ra đi dưỡng ở thôn trang, rất ít có cơ hội ra cửa hoặc là về nhà bái kiến cha mẹ, thẳng đến năm nay qua năm mới bỗng nhiên bị đón về nhà thay thế xuất giá, chuyện năm trước cũng không biết.

Thì ra ban đầu tỷ tỷ phải gả chính là Hứa Nhất Minh, nếu lúc ấy hắn chịu, tỷ tỷ chỉ sợ sẽ không đào hôn, kia cũng không có chuyện y thay thế xuất giá.

Thế sự khó liệu.

Y dừng một chút, “Ván đã đóng thuyền, các ngươi không cần lấy này đó nói nữa.”

Lan Tâm vội nói, “Dạ, phu nhân đã gả cho lão gia.”

Nói xong, nàng lại nghĩ đến, lão gia sao có thể so thiếu gia, một từ từ già đi, một phong hoa chính mậu, vội vàng vả miệng:

“Ai nha miệng nô tỳ, vẫn là không nói.”

Thủy Tâm vội cứu, “Đại thiếu gia làm người nhưng thật ra thực hiếu thuận, phu nhân hiện tại chỉ cần chọn tức phụ tốt cho đại thiếu gia, ngày sau chỉ chờ hưởng phúc.”

Từ cái nhìn của các nàng, ngày tháng của Tống Tĩnh Ngọc vẫn là qua không tồi, tuy gả cho lão nhân, nhưng hắn đã bệnh sắp chết không cần hầu hạ, con riêng hiếu thuận, gia tài bạc triệu, đu vì thanh danh cũng sẽ không khắt khe mẹ kế, chỉ cần ngày sau con dâu không kiếm chuyện, y liền vượt qua phụ nhân tầm thường giúp chồng dạy con sau trạch tranh phong giai đoạn, trực tiếp hưởng thụ.

Tống Tĩnh Ngọc cười cười, nghĩ thầm ta nào quản được hắn cưới vợ, ta đều bị hắn véo ở trong tay.

Nghĩ như thế, trong lòng lại mê mang lại phiền muộn, thu thập xong ra tới, đi chưa được mấy bước liền nhìn đến Hứa Nhất Minh mang theo gã sai vặt, đoàn người cùng nhau ở trong chùa dùng đơn giản cơm chay, bọn hạ nhân đi thu thập đồ vật, hai người bọn họ đi bái kiến đại sư, hỏi phúc vận, lại hứa nguyện.

Tống Tĩnh Ngọc vì buổi sáng bọn nha hoàn nói, trong lòng phiền muộn, chờ tới y đi vào bái kiến đại sư, thấy phòng trong không có những người khác, nghĩ thầm đại sư cũng không quen biết ta, liền đánh bạo hỏi:

“Đại sư, không biết nhân duyên ta như thế nào?”

Đại sư gương mặt hiền từ nhìn y búi tóc nữ tử, tuy mặt lung khinh sầu, khí sắc lại hồng nhuận, hai mắt trong trẻo, tinh thần toả sáng, là bộ dáng thiên chân bị người sủng ái, “Nhân duyên thí chủ hiện tại rất tốt.”

Y lập tức đỏ mặt, hiện tại nói tới nhân duyên, còn không phải là Hứa Nhất Minh sao.

Đại sư lại nói:

“Ta nhìn thí chủ tinh thần cực tốt, hẳn là phu quân đối đãi ngươi hiền lành, nhật tử trôi chảy. Thí chủ chớ suy nghĩ nhiều, tích lấy người trước mắt.”

Tống Tĩnh Ngọc ra tới, vừa lúc đối mặt Hứa Nhất Minh chờ bên ngoài, tức khắc e lệ, cúi đầu đi dưới tàng cây chờ hắn.

Đợi nam nhân ra tới, hai người lại đi hứa nguyện, hoa một tuyệt bút tiền, được túi gấm nho nhỏ, liền ra chùa đi tìm hạ nhân cùng xe ngựa nhà mình.

“Tiểu nương nguyện cái gì?”

Tống Tĩnh Ngọc cất đi túi gấm quý giá, “Nguyện người nhà bình an hỉ nhạc.”

Hứa Nhất Minh nghĩ thầm, bên trong người nhà hẳn là cũng có ta một phần, liền nói:

“Ta nguyện không giống.”

Tống Tĩnh Ngọc biết hắn lừa mình hỏi, mới không mắc lừa, “Nga.”

Nam nhân bị y nhìn thấu, nửa ngày nói không nên lời, mắt thấy sắp ra cửa chùa, liền đưa túi gấm cho y.

“Ta tâm nhãn thô, sợ đánh mất, tiểu nương giúp ta bảo quản đi.”

Y chỉ phải nhận, nào biết lấy tới vừa thấy, trên túi gấm thế nhưng cắm một hoa dại kiều nộn đáng yêu, không biết hắn hái khi nào.

Y sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.

Nam nhân cười, dùng khẩu hình không tiếng động hỏi: Thích sao?

Trong mắt thâm thúy chỉ ánh thân ảnh Tống Tĩnh Ngọc một người, y lại nghĩ đến vừa rồi đại sư nói, trong lòng lại có chút hoang đường ngọt ngào, cắn môi cúi đầu, ngượng ngùng cười.

Y đi vài bước, lại giương mắt nhìn hắn. Hứa Nhất Minh vẫn luôn nhìn y, hai người ánh mắt tương tiếp, như có nhu tình bất tận.

Y nhìn hắn, thầm nghĩ, ta thực thích.

Lại không mặt mũi mở miệng, cười cười, tiếp tục đi phía trước.

Hứa Nhất Minh đuổi kịp, dùng giọng cực thấp hỏi:

“Vừa rồi Ngọc Nhi muốn nói cái gì?”

“Không có gì.”

Hắn rõ ràng không tin, “Rõ ràng có.”

Y nhìn hắn giống như đứa bé vô lý dây dưa, hai người như ve vãn đánh yêu, trong lòng càng thêm ngọt ngào, nhẹ giọng:

“Ngươi sẽ biết.”

Nam nhân ngộ trong chốc lát, cười nói:

“Ta chờ ngày đó.”

Tống Tĩnh Ngọc cảm thấy trong lòng có chút rõ ràng, lại giống như không có, chỉ phải ầm thầm nghĩ hết thảy tùy duyên.

Từ trong chùa trở về, hai người ở trong nhà lại đυ.ng mặt, tình tố nhìn nhau liền bất đồng, chỉ là cố tình gần đây sinh ý lại vội lên, còn phải xa nhà, Hứa Nhất Minh vừa đi chính là hơn mười ngày.

Vội liền đến đầu tháng tám, hôm nay Tống Tĩnh Ngọc thức, mới nghe quản gia nói đêm qua đại thiếu gia đã trở lại, vừa vặn gặp hàng ngoài cửa thành vào kinh, đi cửa hàng cùng chưởng quầy xử lý hàng mang về xong, vội tới đêm khuya mới về, hiện tại còn không chưa, hôm nay hẳn là ở trong phủ nghỉ tạm.

Tống Tĩnh Ngọc liền ra cửa, vội vàng nhìn xong cửa hàng buổi sáng, buổi chiều tìm cơ hội trò chuyện với gắn.

Nào biết hắn đã trở lại, hạ nhân trong viện hắn lại tới báo, nói đại thiếu gia ăn xong đã ngủ, y chỉ phải một mình dùng cơm về Tây viện nghỉ trưa.

Y thay đổi xiêm y nằm trên giường, Lưu mụ mụ cùng hai nha đầu ở bên ngoài nói chuyện phiếm. Buổi sáng làm việc nhiều, giờ phút này y có chút mệt, một lát liền ngủ rồi.

Nào ngờ không ngủ bao lâu, Hứa Nhất Minh từ cửa sổ phòng rửa mặt tiến vào, chui vào phòng ngủ, nháo y đang ngủ tỉnh, chính là đến bên cạnh nằm xuống.

Hơn mười ngày mới gặp, trong lòng Tống Tĩnh Ngọc nhớ hắn, lại oán hắn không biết trường hợp. Mình muốn gặp hắn thì hắn ngủ, mình ngủ hắn lại tới nháo.

“Đừng đè ta, đi xuống.”

“Ngươi như thế nào nhẫn tâm như vậy, bao lâu không gặp, đêm trước còn nói lạnh, muốn ta ôm.”

Mặt y đỏ lên, biện giải, “Ban đêm lạnh, ban ngày không lạnh.”

“Không được.”

Hắn ôm y, “Lúc này ta lạnh, Ngọc Nhi cho ta ấm áp.”

Hắn ngoài miệng nói muốn ấm, liền vói tay vào chăn sờ loạn. Tống Tĩnh Ngọc ngủ trưa chỉ xuyên kiện áo dài tơ lụa mỏng, yếm quần đều đặt bên gối, nam nhân dễ dàng nắm vυ" y, xoa xoa.

“Lúc trước thường vuốt không cảm thấy, lần này phát hiện Ngọc Nhi giống như trưởng thành chút.”

Y cũng cảm thấy như mình lớn chút, nhưng xấu hổ thừa nhận, “Sao ta không cảm thấy.”

Nam nhân liền lột ra cổ áo rộng thùng thình, lộ ra vυ", “Làm ta hảo hảo nhìn xem.”

Hiện tại chính là ban ngày ở phòng ngủ y, bên ngoài còn có hạ nhân trong viện, Tống Tĩnh Ngọc vội vàng quay người không cho hắn xem. Nhưng y càng vặn, Hứa Nhất Minh càng làm càn, càng muốn cùng y nị oai. Trong lòng y sợ, gấp đến độ nói không lựa lời:

“Sao da mặt Đại Lang dày như vậy, người bao lớn, còn muốn xem vυ" tiểu nương.”

Sau khi buột miệng thốt ra, đẩy Hứa Nhất Minh đang sửng sốt ra, bản thân ngượng ngùng trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Hắn hứng thú, tiến đến bên tai y, tay từ phía sau duỗi tới, bắt lấy nhũ thịt mềm mại tinh tế như cục bột, nhẹ giọng:

“Kia tiểu nương có chịu cho ta xem vυ", uy ta ăn vυ" hay không đâu?”

Tống Tĩnh Ngọc đưa lưng về phía hắn, thấy hắn không thuận theo không buông tha, như không chút nào để ý gièm pha bị người phát hiện, trong lòng có chút sợ:

“Không được, bên ngoài có người…”

Nam nhân kiên nhẫn xoa, ngoài miệng lại nói:

“Tiểu nương không cho ta ăn vυ", ta phải phát giận.”

Thân mình y đã giao hoan, bị hắn xoa liền tê dại từng trận, hô hấp dồn dập. Y sợ chút nữa hắn nháo lên làm hạ nhân phát hiện, lại sợ hắn thật phát tính tình. Tiến lui không được, do do dự dự, Hứa Nhất Minh còn thúc giục:

“Không phải thân sinh nhi tử, tiểu nương liền không muốn đau sao?”

Nghe hắn nói này, y chỉ phải lật qua, trên mặt nam nhân mang cười, còn hướng y mở miệng, tỏ vẻ muốn ăn vυ".

Tống Tĩnh Ngọc hận không thể đá sắc phôi này xuống giường, cắn môi, dịch ngực lại gần, một tay ôm đầu hắn đè trước ngực, một tay ôm đầṳ ѵú đưa tới bên miệng hắn, nhỏ giọng:

“Đại Lang ăn đi.”

Nam nhân ngậm đầṳ ѵú, cố ý hút ra tiếng như trẻ con, mặt Tống Tĩnh Ngọc đỏ thẫm, đánh hắn:

“Sao ngươi hư như vậy!”

Tay chân cùng dùng lực đẩy hắn, “Vυ" cũng uy ngươi ăn, đi xuống.”

Nam nhân da mặt dày bám lấy, không chịu đi, cậy mạnh giam eo y:

“Tiểu nương, ta còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trong lòng cảm giác không ổn.