Chương 2

Trên gương mặt mệt mỏi hiện ra một nụ cười dịu dàng, Chu Chu đứng thẳng người, trực tiếp hôn lên đôi môi mà cô nhớ nhung đã lâu kia, đầu lưỡi khéo léo

lập tức vươn ra, liếʍ hoa văn trên môi Chu Lam Khoan, Chu Lam Khoan nhất thời không kịp phản ứng, chờ sau khi hắn tỉnh táo trở lại, lập tức đưa tay kéo Chu Chu ra khỏi người mình, đè cô nằm xuống giường.

"Chu Chu!" Hắn kêu lên. Đã quá lâu rồi họ không như vậy... Hình như lần cuối cùng họ như vậy là nửa năm trước? Nói chính xác hơn thì, sớm nhất là hai năm rưỡi trước, họ đã từng như vậy...

–Đây là dải phân cách--

"Thật xin lỗi, con đã thật sự nghĩ rằng mình đang nằm mơ."

Sau bữa cơm tối, hai cha con ngồi ở trước bàn cơm, bầu không khí vô cùng căng thẳng giống như đang đàm phán với nhau, Chu Chu cắn môi mình, Chu Lam Khoan siết chặt nắm tay, ngơ ngác cúi đầu.

Không nên như vậy.

Hai người họ đã hẹn với nhau sẽ không gặp lại nhau nữa, Chu Lam Khoan cho rằng mọi chuyện đều đang đi theo đúng hướng, những sai lầm lúc trước, tình yêu không thể lộ ra ánh sáng của hai người, chỉ cần Chu Chu không trở về Hải Thị nữa, là chúng có thể bị thời gian phủ bụi, che đi.

Mọi thứ đều có thể được làm lại, mọi chuyện đều có thể được tha thứ. Tại sao lại như vậy nữa rồi.

Chu Chu thậm chí có thể nhìn thấy Chu Lam Khoan đang run rẩy, hẳn là do hắn đang tức giận.

Cô vươn tay đè lại nắm tay đang run rẩy nhất của hắn.

“Ba đừng như vậy, ba, con sai rồi, ba đừng như vậy." Cô cố gắng trấn an cảm xúc của ba mình, Chu Chu xoay cổ tay, ngẫm lại định dùng bàn tay nhỏ của mình phủ lên bàn tay to của Chu Lam Khoan.

Lúc lật tay, cổ tay trái có một đường màu nâu nhạt thoáng qua khóe mắt Chu Lam Khoan.

Chu Lam Khoan vẫn nhanh tay lẹ mắt, trở tay nắm lấy cổ tay Chu Chu, làm cho vết sẹo màu nâu sẫm hoàn chỉnh rõ ràng lộ ra trước mắt hai người, Chu Chu lập tức sợ tới mức rút tay lại, nhưng sức lực của Chu Lam Khoan quá lớn, thậm chí làm cho xương cốt cô đau nhức, chớ nói chi là rút cánh tay của mình lại.

Là một vết sẹo màu nâu nhạt, toàn bộ cổ tay dài như vậy, hình như lại không chỉ có một vết sẹo, những vết sẹo thật nhỏ chồng lên nhau, không sâu lắm, không cắt được mạch đập, nhưng lại đủ khiến cho cổ tay chảy máu, để lại sẹo.

"Cái này là xảy ra chuyện gì!"

Chu Lam Khoan hung hăng nắm chặt Chu Chu, ánh mắt lập tức trở nên dữ tợn, Chu Chu nhất thời cũng bị sức lực mạnh mẽ của hắn siết chặt đến phát run.

Đau quá, nhưng cô không lên tiếng, ánh mắt né tránh.

"Cha hỏi con cái này xảy ra chuyện gì! Chu Chu!"

Có thể nghe ra trong giọng nói là Chu Lam Khoan đã hoàn toàn nổi giận.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, trong nháy mắt, Chu Chu thậm chí cảm thấy Chu Lam Khoan muốn đánh cô.

···

"Lại là bởi vì cuộc thi?"

Chu Chu vẫn không nói lời nào, lời nói cũng chỉ có thể phát ra từ trong miệng Chu Lam Khoan đang nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không thì là cái gì? Chu Chu!"

"Lúc trước đáp con đã đồng ý với cha sẽ sống tốt!"

"Còn là tên lừa đảo! Đây chính là tốt của con sao?"

Cô không nói gì, nước mắt Chu Chu tuôn rơi liên tục.

Phải làm sao đây, cô vẫn muốn, vẫn muốn có được tình yêu mà, vì sao không thể chứ?

Đạo đức, đạo đức?