- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Thâu Hương Trộm Ngọc
- Chương 6: Thư
Thâu Hương Trộm Ngọc
Chương 6: Thư
Bên ngoài rối bời một đoạn thời gian, ở đâu nhảy ra một nhi tử. Trên sự tình Tang lễ còn chưa ổn thoả, mặt khác còn phải phái người bẩm báo triều đình. Nhi tử Thứ sử là có thể dựa vào phụ ấm làm quan , không thể loạn.
Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới, đều bận tối mày tối mặt. May mắn Minh Xu ngã một phát, vừa vặn tránh được, né qua mọi chuyện.
Thi thể không thể mang về, chỉ có thể làm phần mộ quần áo, nhưng chính là dạng này, theo ý tứ của Lưu thị, cũng không thể để mộ trống. Loại hình mộ thất đã cho người tạo, chỉ là lúc này trời đã lạnh, phải gấp rút đẩy nhanh tốc độ, đến lúc trời đông giá rét thì không thể động công. Nếu chậm trễ thì phải chờ tới sang năm thời điểm ấm áp mới có thể hoàn thành.
Minh Xu trốn trong phòng, đợi đến thương thế tốt lên không sai biệt lắm, mới đi gặp Mộ Dung Uyên, thời điểm đến thì Mộ Dung Uyên cũng đang ở chỗ Lưu thị.
Minh Xu đến chỗ hai người nói rõ ý đồ của mình. Mộ Dung Uyên không có biểu thị khác, "Ngươi nếu đã nghĩ kỹ, đến lúc đó ta phái người đưa ngươi về Dực Châu."
Lưu thị lại đưa tay, "Chớ vội đi."
Minh Xu giật mình trong lòng, không biết Lưu thị muốn ra chủ ý gì.
Mộ Dung Uyên hơi có chút kỳ quái nhìn về phía lão thê, chỉ nghe Lưu thị nói, "Ngũ nương trẻ tuổi, A Lục Đôn không phúc khí sớm liền đi, hai lão gia hỏa chúng ta, đương nhiên sẽ không giữ lại uổng phí hết thanh xuân cô dâu. Chỉ là ngươi thay A Lục Đôn thủ một năm này, liền xem như làm tròn duyên phận phu thê các ngươi."
Lưu thị nói, nhịn không được lại bắt đầu gạt lệ.
Tâm tư của bà cũng rất dễ hiểu, cưới cô dâu như hoa như ngọc như thế cho nhi tử, thậm chí nhi tử còn chưa kịp viên phòng, đã chiến tử. Có cô dâu thủ cho hắn một năm này, cũng coi là cái tâm nguyện cuối cùng.
"Ngũ nương yên tâm, Mộ Dung gia chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Người Tiên Ti có quy củ, nam nhân không còn, tài vật hắn lưu lại đều giao cho nữ nhân hắn. Một năm sau, một phần gia sản của hắn đều cho ngươi."
Ánh mắt Lưu thị tha thiết, nhìn chằm chằm đến Minh Xu há hốc, Mộ Dung Uyên nhíu mày mở miệng, "Nàng thanh xuân trẻ tuổi , chậm trễ nàng làm gì!"
"Ta lại không có nói Ngũ nương thủ tiết cho A Lục Đôn cả một đời! Chỉ một năm, người Hán các ngươi không phải cũng là thủ phòng một năm liền có tái giá? yêu cầu này của ta cũng không quá đáng." Lưu thị nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên người Minh Xu, "Ta cũng sẽ cho người đưa tin cho gia nương ngươi, nói rõ cùng bọn họ."
Trưởng tử chiến tử là một nút kết không mở ra được trong lòng Lưu thị. Người chết không thể sống lại, đã dạng này, cũng chỉ có thể làm hậu sự thật có thể diện, thậm chí cô dâu mới cưới không bao lâu cũng phải đi theo làm cho tốt.
Minh Xu cũng không phải là người tốt vì người quên mình, nàng vô ý thức muốn cự tuyệt, nhưng cổ họng lại xiết chặt, lời muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt trở về.
Nàng nhất quyết đi không được cũng không thể, nhưng không thể hòa hòa khí khí, không cầu có thể chung đυ.ng mỹ mãn cùng Mộ Dung gia, chỉ cầu đừng kết xuống cừu oán quá lớn. Nếu nhất định phải đi, trên mặt hòa khí khẳng định là duy trì không được .
Trong lòng cân nhắc lợi và hại, Minh Xu đã có đáp án.
Nàng khom người, "Nhi tức thủ tiết cho phu quân một năm."
Tiếng nói của nàng vẫn bình thường như cũ, ấm như gió xuân. Làm Lưu thị băng lạnh nhiều ngày lấy nước mắt rửa mặt rốt cục tan rã, lộ ra nụ cười.
Mộ Dung Uyên không muốn chậm trễ cô dâu , làm sao khi Lưu thị đã hạ quyết tâm, nếu không đáp ứng liền náo cả nhà trên dưới không được sống yên ổn. Mộ Dung Uyên nhức đầu không thôi, lại thêm Lưu thị cũng không tính quá phận, vẻn vẹn chỉ cần cô dâu thủ tiết một năm, liền có thể về nhà tái giá, mà lại chiếu vào tập tục xưa, tặng tài vật cho cô dâu, lúc này mới không lên tiếng phản đối.
Sự tình định ra, liền không có đường lùi.
Lưu thị viết một phong thư đưa tin cho nhà mẹ đẻ của Minh Xu ở Dực Châu, nói rõ nguyên do. Qua hai tháng, Dực châu bên kia gửi thư , Lưu thị mở thư ngay trước mặt Minh Xu, bên trong viết đều là chút lời nói khách sáo, nói nữ nhi này tư chất bình thường, khó được thân gia không bỏ, chịu thu lưu nàng, phu quân mới tang, làm gì cũng nên thủ đầy một năm cho phu quân .
Hoàn toàn đều là một chút lời khách sáo, nghe được Minh Xu cũng muốn buồn ngủ.
Lưu thị thấy thân gia cũng đồng ý, một khối đá trong lòng cũng rơi xuống, nhìn cô dâu bên dưới bộ dáng sụp mi thuận mắt, tâm cũng mềm nhũn, "Hảo hài tử, a nương sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ a nương." Minh Xu đáp.
Lúc này, bà tử trông coi bên ngoài tiến đến bẩm báo, "Phu nhân, Nhị lang quân tới thỉnh an người."
Lưu thị a một tiếng, giữa lông mày không còn thân mật cùng từ ái trước đó đối với Minh Xu, băng băng lãnh lãnh.
Không bao lâu từ phía sau bình phong đi ra một nam nhi, hắn vóc người thon dài, mặt mày cực kỳ tuấn mỹ. Sau khi đi vào, đầu tiên là thỉnh an cho Lưu thị, sau đó mới đưa ánh mắt chuyển dời đến Minh Xu đang ngồi phía dưới.
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt, tựa hồ người ngồi trước mặt chính là râu ria.
Mộ Dung Duệ cúi người, "Gặp qua tẩu tẩu."
Hắn có lễ như vậy, cùng trước đó cơ hồ cách biệt một trời. Nếu không phải vẫn là gương mặt kia, chỉ sợ người đều cho rằng đã biến thành người khác.
Minh Xu cũng gục đầu xuống, "Tiểu thúc mạnh khỏe."
Đối thoại hai người đến đây liền kết thúc, Mộ Dung Duệ ngồi trên một cái giường khác, hỏi thăm thân thể Lưu thị tốt hơn chút nào chưa.
Lưu thị đối với Mộ Dung Duệ nhàn nhạt, tùy ý đáp vài câu.
Đương lúc Mộ Dung Duệ nói đến hậu sự Mộ Dung Trắc, trên mặt Lưu thị có chút động dung, "ca ca ngươi thật sự là quá khó khăn , tuổi quá trẻ như thế liền không còn." Nàng nói lại nhịn không được bắt đầu gạt lệ, "Nhất định phải làm hậu sự hắn nở mày nở mặt , vị trí ngươi đang ngồi trước kia là của hắn, đối tốt với hắn chút, cũng là thiên kinh địa nghĩa."
Lời này Minh Xu nghe được nhịn không được nhảy mí mắt một cái, vô ý thức nhìn qua Mộ Dung Duệ.
Trên mặt Mộ Dung Duệ như cũ vẫn là nét cười nhàn nhạt, không nhìn thấy lộ ra vẻ gì khác, cũng không phát hiện được hắn có cảm xúc khác.
"A nương yên tâm, đây là ta nên làm . Những ngày này, ta sẽ cho các tăng đạo tiếp tục tụng kinh vì ca ca, mộ huyệt các loại, cũng lệnh người đi tìm kiếm vật liệu đá thượng đẳng cùng thợ thủ công tay nghề xuất chúng, tìm thạch quan tốt nhất, không thể bắt bẻ."
Phong tục gười Tiên Ti cùng người Hán không đồng dạng, tỷ như sau khi chết cỗ quan không phải dùng gỗ như người Hán, mà là dùng đá, cho nên giường đá thạch quan những vật này rất trọng yếu, không được có nửa điểm sai lầm.
Một đối một đáp, cơ hồ không có bao nhiêu cảm tình, Lưu thị còn đang sầu não trưởng tử, trên mặt Mộ Dung Duệ cũng đi theo mẫu thân sầu não, bên trong cặp mắt kia lại là lạnh như băng, không tìm ra bất luận cảm xúc thương tâm. Cũng là Lưu thị vội vàng sầu não, không phát hiện.
Nói xong trưởng tử, Lưu thị lau lau nước mắt.
"Ta đều giao sự tình cho tẩu tử ngươi quản, về sau nếu có chuyện, cũng có thể tìm tẩu tử ngươi thương lượng."
Minh Xu ngẩng đầu, vừa vặn đυ.ng vào ánh mắt Mộ Dung Duệ. Ánh mắt hắn thanh lãnh, gật đầu với nàng, "Đệ đệ tuổi trẻ, rất nhiều chuyện còn cần tẩu tẩu chỉ điểm."
Hắn tuổi trẻ, nàng so với hắn còn nhỏ hơn. Cũng không biết Mộ Dung Duệ là thế nào nói lời này ra miệng.
Minh Xu cúi đầu, "Tiểu thúc nói quá lời."
Nói xong, hai người lại quay đầu đi, Mộ Dung Duệ cùng Lưu thị nói cái khác , ánh mắt không còn nhìn qua.
Hai người bước ra từ cửa phòng Lưu thị, nàng đi một đoạn đường, nghe được người phía sau gọi nàng, "Tẩu tẩu chờ một chút."
Tiếng tẩu tẩu lan truyền trong gió, hắn dùng giọng khàn khàn trầm thấp nói ra, có chút không hiểu còn xấu hổ mập mờ.
Nàng quay đầu, chỉ thấy Mộ Dung Duệ nhanh chân đi tới. Hắn đi lại rất nhanh, không đến mấy bước, hắn liền đi tới trước mặt nàng.
Minh Xu có chút sợ hãi hắn, bỏ qua mộng cảnh một bên, Mộ Dung Duệ người này cũng là người không dễ dàng nhìn thấu. Người trước một bộ, người sau một bộ, tuổi không lớn lắm, lòng dạ lại rất nặng. Cùng dạng người này mặc kệ là địch hay bạn, đều rất mệt.
Nàng đã quyết định chủ ý, thủ xong một năm này liền về nhà ngoại, đến lúc đó lại cẩn thận tính toán. Trước khi đi, không nên cùng người nhà Mộ Dung huyên náo quá khó nhìn, nàng lộ ra dáng tươi cười của một tẩu tẩu nên có, "Tiểu thúc có việc?"
Mộ Dung Duệ sờ tay vào ngực, móc ra một phong thư, "Đây là người mang tin tức bên ngoài cùng đưa tới, ta nghĩ hẳn là của tẩu tẩu ."
Nói xong hắn đưa thư cho nàng. Nàng đưa tay nhận lấy, thoáng nhìn chữ viết phía trên, nhận ra là chữ viết của đích huynh Hàn Khánh Tông. Trong lòng kỳ quái lúc ấy Lưu thị tại sao không nói gì với nàng.
Mộ Dung Duệ thấy mặt nàng lộ cổ quái, hắn đột nhiên cười. Khuôn mặt hắn tuấn tú, lúc cười lên, làm lòng người thất thần, "Tẩu tẩu có biết ta từ chỗ nào được thư này ?"
Cái này nàng làm sao biết?
Mộ Dung Duệ cười một tiếng, nụ cười trên mặt hắn bên trong không duyên cớ có thêm mấy phần trào phúng cùng ác ý, "Ta là nhặt trên phố trước cửa phủ."
Minh Xu sững sờ. Đưa thư nhà cho nàng, không đưa đến chỗ nàng, ngược lại là Mộ Dung Duệ nhặt từ bên ngoài?
"Tiểu thúc, lời ấy là thật?" Nàng nuốt xuống ngụm nước bọt, để cho mình tỉnh táo lại.
Mộ Dung Duệ cười, "Tẩu tẩu nguyện ý tin thì tin, không nguyện ý tin thì thôi." Dứt lời, chắp tay với nàng, quay người liền đi, nửa điểm cũng không ngừng lại.
Minh Xu nhìn qua bóng lưng hắn rời đi, nỗi lòng phức tạp.
Nàng rất nhanh trở lại phòng, mở thư ra.
Trong Hàn gia, đích huynh đối với nàng khá hơn chút. Lúc trước Mộ Dung gia cùng Hàn gia quyết định tân nương không phải là nàng, mà là muội muội của nàng, thế nhưng muội muội thấy Bình thành cách nhà mẹ đẻ ngàn dặm, mà lại là vùng đất nghèo nàn, trong một năm có hơn nửa năm đều là trời đông giá rét, chết sống không chịu gả tới. Thế nhưng lại thấy là thứ sử một châu, không nỡ cứ như vậy cự hôn, mẹ cả vỗ đùi, liền đem nàng thế chỗ .
Dù sao không phải nàng thân sinh , mặc kệ gả bao xa cũng không đau lòng. Nếu có thể tại nhà chồng phong sinh thuỷ khởi, kia là nàng gặp may mắn. Nếu là không thể quen cuộc sống nơi đây mà hai mắt đui mù, đắc tội người nhà chồng, đó cũng là chuyện của nàng. Không có gì phải đau lòng.
Đích huynh Hàn Khánh Tông nói cùng phụ mẫu việc hôn sự này không quá thỏa đáng, dù sao đối phương là người Tiên Ti, dù triều đình đã buông ra , người Hán cùng Tiên Ti thông hôn, nhưng đến cùng không đồng dạng, gả đi khẳng định sẽ không quen. Đáng tiếc hắn nói làm mẹ cả thẹn quá hoá giận, nói hắn cánh tay hướng ra ngoài.
Có người đối tốt với nàng, phải nhớ kỹ.
Ở trong thư Hàn Khánh Tông nói trong nhà đã biết tin tức Mộ Dung Trắc chết sớm, hắn sẽ tìm lang quân khác cho nàng. Tại Bình thành ngàn vạn phải bảo trọng.
Xem hết phong thư, Minh Xu gãy gãy thư giấy, bên trong nhà kia nghĩ vì nàng, chỉ sợ cũng chỉ có người đại ca này. Đáng tiếc nàng coi như trở về, cũng không có ý định lập tức tìm nam nhân tái giá.
Nàng nhớ tới Mộ Dung Duệ nói phong thư này là được nhặt về. Nếu như là thật , tám phần là có người đã nhìn qua nội dung bên trong, sợ nàng thật động tâm tư trở về?
Tác giả có lời muốn nói:
Miệng sói nào đó: Đến nha, khoái hoạt nha! ~
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Thâu Hương Trộm Ngọc
- Chương 6: Thư