"Tẩu tẩu nhìn ta chằm chằm, là trên mặt ta có thứ gì sao?" Thiếu niên mở miệng.
Lời này làm Mộ Dung Uyên nhìn lại, ánh mắt có chút cổ quái.
Làm tẩu tử , hai mắt nhìn chằm chằm tiểu thúc tử, bất kể nói thế nào cũng kỳ quái.
Minh Xu không hoảng hốt, nâng khuôn mặt thanh lệ, "Ta chưa từng gặp tiểu thúc, nhìn lại có chút giống người trước kia ta quen biết, cho nên không khỏi chăm chú."
Mắt của nàng trắng đen thuần túy, không có một tia tạp chất, ánh mắt sáng ngời, không có một tia trốn tránh.
Mộ Dung Uyên nhíu mày, lớn tiếng dùng ngôn ngữ Tiên Ti quát vài câu, Minh Xu mặc dù nghe không rõ, nhưng bao nhiêu đó cũng có thể đoán được là bảo thiếu niên kia đừng gây chuyện thị phi.
Thiếu niên kia bị Mộ Dung Uyên răn dạy về sau, khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước đó.
Mộ Dung Uyên thấy hắn đứng ở đằng kia, bị mắng chửi như thế nào, hắn cũng làm như để gió thổi đi, không có nửa điểm xúc động. Dạng này có nổi giận thế nào cũng toàn đút trong bụng cho mình ăn.
Mộ Dung Uyên thở dài, phất phất tay cho thiếu niên đi.
Hắn đi , Minh Xu cũng không cần phải lưu lại, nàng sau khi ra ngoài, vừa vặn đυ.ng phải thiếu niên. Trước đó xa xa nhìn, đã cảm thấy hắn cực kỳ tuấn mỹ, thế nhưng tới gần lại nhìn rõ ràng hơn, mới phát giác vẻ đẹp của hắn gần như lạnh thấu xương. Giống như là khai phong đao, hàn quang lẫm liệt, tới gần làm người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Minh Xu cũng không nghĩ tới lại đυ.ng hắn tại bên ngoài, đã đυ.ng phải, tự nhiên không thể quay đầu bước đi.
"Còn chưa hỏi qua tục danh tiểu thúc." Minh Xu làm lễ cùng thiếu niên lần nữa, hỏi tên của hắn, nàng đến Mộ Dung gia đã có hơn mấy tháng . Cũng không biết còn có nhân vật này, tự nhiên cũng không biết hắn tên họ là gì.
Thiếu niên lang kia tuổi tác mười bảy mười tám, đã có dáng dấp vóc người cao lớn, trọn vẹn so với nàng phải cao hơn gần như một cái đầu. Nàng coi như cố gắng ngẩng đầu, nhiều nhất đỉnh đầu cũng chỉ đến cằm của hắn mà thôi.
Nam nhân Phương Bắc cao lớn, nhất là người Tiên Ti từ nhỏ sinh ra tại vùng đất nghèo nàn, thêm nữa là lấy thịt dê bò làm thức ăn, nên so người bình thường khôi ngô cao lớn hơn nhiều. Hắn đứng trước mặt, cảm giác áp bách đập vào mặt, cơ hồ làm cho nàng có chút thở không nổi.
Con mắt màu hổ phách của hắn quan sát nàng một chút, "Có biết hay không, có gì khác biệt?"
Minh Xu bị lời này của hắn làm ngẹn gần chết, người này nói xong, còn câu môi cười một tiếng, cúi đầu xuống, "Tẩu tẩu nếu là muốn biết, ta viết cho tẩu tẩu nhìn được hay không?"
Ngay tại thời điểm nàng đờ đẫn, hắn lại cầm tay nàng lên hạ thủ, ngón tay như bút viết trên lòng bàn tay nàng.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân luyện cung lâu dài, lòng bàn tay thô, viết lên trên da thịt lòng bàn tay kiều nộn, sau khi có chút đau đớn, lại dâng lên hơi ngứa kỳ dị.
Hết thảy mộng cảnh kia tựa hồ trùng sinh. Nàng bỗng nhiên rút tay về.
Cánh tay của thiếu niên vẫn duy trì động tác, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thiếu nữ trước mặt đã ửng đỏ hai má, đáy mắt lộ ra một vòng sợ hãi nhàn nhạt. Hắn cau lông mày lại, "Tẩu tẩu không phải muốn biết tên của ta sao?"
"Không cần." Minh Xu hận hận nắm chặt nắm đấm, nàng vô ý thức lui lại mấy bước, cùng hắn kéo dài khoảng cách, nàng thật nhanh cong uốn gối với hắn, "Ta nhớ tới chỗ a nương còn có việc chờ xử trí, như vậy cáo từ."
Dứt lời, nàng như chạy trốn quay đầu liền đi. Dưới chân bước nhanh như sinh gió.
Thiếu niên lang nhìn tiểu tẩu tử kia so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi chạy đi, hai tay ôm ngực, ở phía sau cất cao giọng nói, "Tẩu tử cẩn thận chút, mép váy quá dài, cẩn thận té ngã!"
Lời này vừa rơi xuống, thiếu nữ bên kia lại còn thật đẩy mép váy ra, cả người ngã nhào xuống đất.
Khuôn mặt nàng đập xuống đất, nâng lên khuôn mặt thiên kiều bá mị, trên da thịt trắng nõn dính mấy dấu xám. Bên trong mắt hạnh ánh nước doanh doanh, thật đáng thương, tiếng cười của hắn bởi vì ánh mắt kia mà trì trệ, hắn nhanh chân chạy tới, vươn tay với người trên mặt đất. Người kia căn bản không cần hắn giúp, thấy hắn như là gặp ôn thần, thật nhanh bò dậy từ dưới đất.
Khả năng là đập đến đầu gối, nàng bắt đầu đi đường khập khiễng, nhưng chính là dạng này, nàng vẫn cố gắng đi nhanh, cũng không quay đầu lại.
Lưu lại thiếu niên ở nguyên tại chỗ.
Minh Xu mới bị hắn đùa cợt, cũng không màng phản kích, nàng kéo lấy chân bị thương, quay đầu đi. Một làn gió từ phía sau chạy tới. Không đợi nàng phản ứng, cánh tay nàng đã vững vững vàng vàng được nâng trong bàn tay lớn .
Cái tay kia vững vàng hữu lực, nâng cánh tay của nàng, lập tức áp lực trên đùi giảm hơn phân nửa.
"Tẩu tẩu bị thương chân, bên người lại không mang người, ta đưa tẩu tẩu trở về đi." Thiếu niên cúi đầu nói bên tai nàng. Thời điểm hắn nói chuyện phả ra hơi nóng, du tẩu bên tai, làm nàng nhịn không được mà run rẩy.
"Không cần."
"Tẩu tẩu có lẽ cảm thấy ngã một cái không chuyện gì quan trọng, ta đã từng thấy không ít người, cảm thấy mình chịu đều là vết thương nhẹ, cuối cùng chân cũng bị mất." Hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, Minh Xu nghe được lại biến sắc.
"Trong nhà người đến người đi, tẩu tẩu không cần phải lo lắng."
Minh Xu cúi đầu, hắn đỡ nàng đi một đoạn đường, rốt cục thấy Ngân Hạnh chạy tới. Ngân Hạnh trước đó không có đi theo nàng, thấy nàng rất lâu chưa về, mới tăng thêm lòng dũng cảm tới nhìn một cái. Cái này nhìn thấy lại rất khó lường, chỉ thấy Minh Xu được một nam nhân cao gầy đỡ lấy, tức thời giật mình kêu lên.
Nàng chạy tới, nam nhân kia liền ngẩng đầu lườm nàng một cái, cái nhìn kia làm nàng ngây người tại chỗ, nửa ngày đều không thể động đậy.
"Người hầu hạ ta đã tới, không làm phiền tiểu thúc." Minh Xu giãy dụa muốn tránh thoát hắn, ở bên cạnh hắn, cả người nàng đều căng cứng .
Thiếu niên nghe vậy, lập tức buông tay. Nguyên bản toàn bộ thể trọng được lòng bàn tay hắn nâng đỡ trong nháy mắt không còn, nửa người nàng nghiêng xuống. Ngân Hạnh vội vàng hấp tấp tới dìu nàng, kết quả bởi vì quá bối rối, không giữ chặt. Cuối cùng hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.
Thị nữ đằng sau đuổi theo nhìn thấy hai người chật vật như thế, không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Thiếu niên phất ống tay áo một cái, "Ngây ngốc làm gì, đỡ người đứng dậy a!"
Một tiếng này của hắn đề tỉnh đám người ở chỗ này, mấy thị nữ nhanh chạy tới dìu người đứng lên.
Minh Xu ngã hai lần, trên đùi thật là đau lợi hại, thị nữ mỗi bên một người, dìu nàng đi hướng đằng sau. Đi một khoảng cách, nàng quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên kia mỉm cười, hai tay ôm quyền với nàng.
Trở lại trong phòng, Ngân Hạnh liền bận rộn, gọi người đi mời thầy thuốc tới nhìn xương cốt, nàng cuốn váy trong của Minh Xu lên, thấy trên đầu gối chỗ ấy xanh một mảng lớn, đã sưng lên đi.
Ngân Hạnh gấp muốn khóc, "Đều do nô tỳ vô dụng, làm Ngũ nương tử té."
Minh Xu không quan tâm nàng tự trách, "Ngươi đi hỏi thăm một chút vị nhị lang quân kia là lai lịch gì."
Rõ ràng thời điểm gả tới, là không có bất kỳ huynh đệ tỷ muội gì , làm sao đến khi người không còn, liền nhảy ra một Nhị lang. Nếu là muốn thu dưỡng nghĩa tử, nhưng nhìn trước đó Mộ Dung Uyên cùng thiếu niên kia ở chung, làm sao cũng không giống.
Ngân Hạnh thích nghe những tin tức ngầm, nghe lời này, không có nửa điểm chần chờ liền đi . Đến khi bên ngoài trời tối xuống, rốt cục trở về .
Như là Minh Xu dự cảm, thiếu niên hôm nay vào cửa không phải con nuôi Mộ Dung Uyên, mà là con ruột chủ mẫu Lưu thị.
"Nói là thời điểm Nhị lang quân còn ở trong bụng phu nhân, liền có một thầy tướng đi ngang qua, tính một quẻ cho hài tử trong bụng phu nhân, thầy tướng nói hài tử trong bụng cả đời sát khí quá nặng, sợ rằng sẽ khắc thân. Mà lại không dễ hóa giải."
Ngân Hạnh nói mà hai mắt tỏa sáng, "Thế nhưng là lúc ấy lang chủ cùng phu nhân cũng không coi ra gì, người làm gia nương nào, có thể vô duyên vô cớ trách tội đến trẻ con nhà mình? Bất quá sau khi Nhị lang quân được sinh ra đầu tiên là phủ thứ sử cháy, nửa bên phủ đệ đều bị đốt chỉ còn lại khung gỗ, cũng coi như còn tốt. Lúc đầu phía bắc lạnh, đặt chậu than, không ai coi chừng, làm lửa cháy lên cũng không tính là gì a, nhưng ngay sau đó, lang quân liền bắt đầu bị bệnh, liên tiếp mời mấy đại phu cũng không thấy tốt."
"Lang quân bệnh không khoẻ, nhà mẹ đẻ phu nhân lại xảy ra chuyện, nhà mẹ đẻ a gia không biết phạm vào chuyện gì, bệ hạ cách chức . Lần này phu nhân cùng lang chủ cũng hoảng, đưa Nhị lang quân đến một chi xa hơn một chút."
Khó trách nàng vừa đến cũng không nghe nói qua trong nhà còn có một nhi tử nữa.
Nàng nhớ tới tràng cảnh trong mộng, đầu không khỏi đau dữ dội.
"Ngũ nương tử thế nào?" Ngân Hạnh thấy nàng lộ ra vẻ đau đầu, không khỏi đi lên ân cần.
Đầu nàng đau dữ dội, khoát tay để nàng dừng lại.
Lúc này đại phu xem chân cho nàng tới, bọn thị nữ lại bắt đầu bận rộn. Chỗ đầu gối bị đập đến xanh , nhưng đại phu nói chỉ là nhìn da thịt có chút thảm, xương cốt không có chuyện gì. Cho vài phương thuốc, dặn Minh Xu nghỉ ngơi thật tốt, đừng lại ráng chống đỡ hoạt động.
Nghe lời đại phu này, Minh Xu cảm thấy thật may mắn, đã dạng này, mấy ngày nay liền có thể quang minh chính đại trốn đi. Đột nhiên có thêm một nhi tử, bên ngoài đầy chuyện lông gà rối bời . Nàng né tránh cũng tốt, thuận tiện cũng nghĩ xem đường về sau nên đi như thế nào.
Minh Xu phái người đi chỗ Lưu thị cùng Mộ Dung Uyên, nói mình không cẩn thận té.
Thị nữ lĩnh mệnh mà đi, Ngân Hạnh đã cầm dầu thuốc đã điều chế xong tiến đến, Ngân Hạnh đổ dầu thuốc vào trong lòng bàn tay vò tại chỗ máu ứ đọng của nàng. Ngân Hạnh xuống không ít khí lực, khí lực mà không lớn, máu bầm sẽ không dễ dàng tản ra. Minh Xu đau đến hít khí.
"Vị Nhị lang quân kia cũng thật quá đáng , nâng Ngũ nương tử thêm một đoạn thì làm sao? Hết lần này tới lần khác thấy các nô tì liền buông tay, hại Ngũ nương tử té nặng thêm." Ngân Hạnh là thϊếp thân hầu hạ nàng, mang tới cùng với của hồi môn, tự nhiên tập trung tinh thần hướng về nàng.
Ngân Hạnh nhanh miệng, cơ hồ lời trong đầu, liền trực tiếp nói ra. Đổi lại bình thường, Minh Xu sẽ nói nàng vài câu, để cho nàng chú ý cái miệng chút. Nhưng là bây giờ lại tựa lên gối mềm, mặc cho Ngân Hạnh bĩu môi lầm bầm thì thầm, quái thiếu niên kia không nâng Minh Xu.
"Ngươi còn không nói cho ta hắn gọi là gì đâu?"
"Nói là tên một chữ một Duệ." Ngân Hạnh nói mà mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, "Bất quá không biết là chữ nào."
Ngân Hạnh là nô tỳ phục vụ, không biết chữ, cũng không biết đến cùng là chữ nào.
Lòng bàn tay Minh Xu bắt đầu ngứa, cảm giác đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay lại dâng lên lần nữa. Nhất bút nhất hoạ, phá lệ rõ ràng.
Lòng bàn tay như thiêu như đốt, giống như có lửa đang bốc lên.
Nàng nắm chặt bàn tay. Nàng biết là chữ nào.
"Đợi tang lễ xong qua năm, chúng ta liền về Dực châu." Minh Xu đột nhiên mở miệng nói.
Ngân Hạnh mừng rỡ, trước đó Ngũ nương tử vẫn như đầu gỗ, nói cái gì không chịu về nhà ngoại, hiện tại rốt cục nghĩ thông suốt?
Minh Xu nhìn Ngân Hạnh mừng rỡ, chỉ là cười một tiếng không tiếp tục trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Ta cảm thấy có chút không tốt lắm
Miệng sói nào đó lộ ra răng nanh: Muốn biết danh tự bản sói, viết cho ngươi xem a