Chương 3: Tái Giá

Mặt mũi người tới tràn đầy lo lắng, Minh Xu nghe ra là có quan hệ cùng vị trượng phu chưa hề gặp mặt của mình, không dám trễ nãi nửa điểm, trực tiếp đi qua phòng Lưu thị, nguyên bản Lưu thị chỉ định chợp mắt trong chốc lát. Nghe được tin tức, lập tức mở hai mắt ra, không cần Minh Xu nâng, lập tức đứng lên, vội vã chạy ra bên ngoài.

Mặt mũi Lưu thị tràn đầy lo lắng, trong lời nói mang theo cao hứng không che giấu được, "Quả nhiên vẫn là chùa Thiên Cung này linh nghiệm , mới bao lâu, liền có tin tức."

Bà nghĩ đến nhi tử mà sốt ruột, dưới chân bước đi nhanh chóng, Minh Xu ở phía sau cơ hồ là chạy chậm đuổi theo bà.

Còn chưa ở lại chùa Thiên Cung bao lâu, liền lại đón xe về nhà.

Trên xe, Minh Xu khẩn trương đến đổ một tầng mồ hôi trong lòng bàn tay trắng nõn. Dù thời đại này hòa ly tái giá là bình thường, nhưng nàng cũng hi vọng có thể gặp một người tốt, có thể an định.

Nhớ tới những lời nói trước đó của Ngân Hạnh, trái tim nàng nhảy càng thêm lợi hại.

Ngân Hạnh thấy mặt mũi nàng căng cứng, không khỏi mở lời an ủi, "Ngũ nương tử, lang quân hiện tại đã trở về , nên cao hứng mới phải."

Cao hứng? Hoàn toàn chính xác là nên cao hứng. Minh Xu không khỏi nhớ tới ác mộng đêm đó, mộng cảnh kia thật sự quá chân thực, chân thực đến không thể làm cho nàng dửng dưng được.

Hiện tại người đã trở về , giấc mộng kia liền triệt triệt để để cách mình thật xa đi.

Lưu thị hạ lệnh, mã phu đánh xe rất nhanh. May mắn hiện tại trong thành vẫn chưa tới thời điểm xe ngựa đông đúc. Đợi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới.

Lưu thị không cần thị nữ tới nâng, trực tiếp nhảy xuống, nhìn thấy Minh Xu xuống xe, đi thẳng qua nắm lấy tay của nàng, lôi kéo nàng cùng nhau đi vào.

Sức mạnh trên cổ tay rất lớn, Minh Xu suýt nữa kêu đau. Nàng thất tha thất thểu theo sau lưng Lưu thị, hai người cùng nhau tiến vào nhà chính.

Mộ Dung Uyên không biết trở về lúc nào đang ngồi bên trong nhà chính, Lưu thị buông Minh Xu ra, nhìn quanh nhà chính một vòng, bên trong ngoại trừ thị nữ phục vụ cùng gia bộc, vậy mà không có thân ảnh những người khác, "A Lục Đôn người đâu?"

Mộ Dung Uyên nhìn về người đứng phía dưới, Lưu thị lúc này mới phát hiện nguyên lai bên trong còn đứng một người. Người kia thân mang phục bào Tiên Ti khóa ngắn cổ tròn, đầu cũng đội mũ Tiên Ti.

Hiện tại người Tiên Ti ăn mặc theo phong cách người Hán, cũng chỉ có Lục trấn vì bảo trì sức chiến đấu, nên không theo Hán hóa.

Lưu thị tựa hồ biết người kia từ đâu mà tới. Người kia móc ra một cây trâm từ bên trong túi vải treo bên hông, để gia phó đưa đến trước mặt Mộ Dung Uyên.

Cây trâm được chế từ gỗ lê, toàn thân không một hoa văn, chỉ là bên trên cây trâm còn mang theo vết máu đã khô cạn.

Người kia mở miệng nói vài câu tiếng Tiên Ti. Sau đó quỳ một chân xuống.

Minh Xu nghe không hiểu người kia nói gì, nhưng chỉ nghe được Lưu thị hét lên một tiếng, sau đó trùng điệp ngã xuống đất ngất đi. Minh Xu ngay tại bên người bà, bị kéo theo cùng nhau ngã nhào xuống đất, nàng ghé vào Lưu thị, "A nương, a nương thế nào a nương?"

Hai mắt Lưu thị đóng chặt, khí tức yếu ớt, Mộ Dung Uyên đẩy nàng ra, đưa tay dò xét dưới mũi bà, "Đi gọi thầy thuốc đến!"

Đám người đang ngơ ngác lập tức lu bù, Mộ Dung Uyên ôm Lưu thị chạy ra đằng sau.

Thầy thuốc tới, thi châm liên tục, mới khiến cho Lưu thị tỉnh lại. Lưu thị vừa tỉnh dậy, liền khóc rống lên. Mộ Dung Uyên ngồi ở một bên, trầm mặc không nói.

Minh Xu đứng ở một bên, tiếng khóc Lưu thị thê lương. Không ai nói rõ với nàng đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của Lưu thị cũng không khó đoán được.

Khuôn mặt Mộ Dung Uyên lộ ra một chút bi thương, quay đầu nói cùng Lưu thị cái gì đó.

Lưu thị khóc càng thêm tê tâm liệt phế.

Mộ Dung Uyên ngồi một hồi, qua thật lâu, Minh Xu cho là hắn cứ như vậy ngồi với Lưu thị, Mộ Dung Uyên ngẩng đầu nhìn thẳng tắp về phía nàng, "Ngũ nương đi xuống trước đi."

Minh Xu nói một tiếng dạ, lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa phòng, thân hình nàng lung lay hai cái, Ngân Hạnh bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng, lúc này mới không để cho nàng ngã nhào trên đất.

Mắt Ngân Hạnh đầy lo lắng, Minh Xu lắc đầu, dọc theo con đường trở về phòng này, không nói một lời. Đến trong phòng, ngược lại cơ hồ nàng ngả đầu liền ngủ mất.

Mí mắt nặng nề, nàng tại mấy lần bên trong nửa ngủ nửa tỉnh, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân, mặc kệ nàng dùng lực như thế nào, cũng không mở ra được, sau đó lại lâm vào ngủ say trong vũng bùn.

Đợi thời điểm nàng rốt cục có thể mở hai mắt ra, bên ngoài đã tối, bọn thị nữ đem ngọn đèn vào.

Ngân Hạnh cúi đầu thấy nàng rốt cục đã tỉnh, cổ họng nghẹn ngào vài tiếng, "Ngũ nương tử."

"Ngũ nương tử nếu là muốn khóc, liền khóc đi." Từ khi biết phu quân chiến tử đến bây giờ, Minh Xu không khóc. Nhưng cô dâu nào mà không muốn phu quân nhà mình có thể bình an trở về? Hiện tại tuổi còn trẻ làm quả phụ, người thế nào có thể nghĩ thoáng.

Minh Xu nằm trên giường, nàng lắc đầu.

Nam nhân cùng nàng cử hành hôn lễ này thậm chí chưa từng gặp qua một lần, bi thương là có , dù sao một người trẻ tuổi mất đi, hơn nữa còn là trượng phu trên danh nghĩa của mình, làm sao lại không bi thương. Nhưng nếu là tê tâm liệt phế, thì lại xa xa không đến trình độ kia.

"Ngũ nương tử mới gả tới không bao lâu. Vậy phải làm sao bây giờ." Ngân Hạnh bưng nước nóng tới, thận trọng đút nước cho nàng.

Ngủ lâu như vậy, trong cổ họng khát lợi hại. Nước uống đi vào, hóa giải cơn khát khô.

Cơm canh đã bưng lên, nàng miễn cưỡng ăn hai miếng sau, rốt cuộc cũng không hề động.

Nàng để Ngân Hạnh dọn hết cơm canh trước mặt, mình lại dựa lưng vào gối mềm.

Đêm này trôi qua trong nôn nóng bất an, mấy ngày sau đó, trong phủ thứ sử, cũng là thấp thỏm lo âu . Từ trên xuống dưới, trên mặt ai cũng đều mang sợ hãi.

Mộ Dung Uyên chỉ có độc nhất nhi tử như thế, nhi tử chết trận, tâm tình chỉ sợ ác liệt không chịu nổi. Trong lúc nhất thời, người người đều cẩn thận.

Nhóm gia phó bắt đầu kéo vải trắng , trưởng tử Mộ Dung Uyên đã trưởng thành, cũng đã cưới vợ, dù là còn chưa chân chính viên phòng, cũng không thể làm như đứa bé chết yểu.

Trong lúc nhất thời khắp nơi phủ thượng giăng đầy đồ trắng, tiếng khóc từng trận.

Minh Xu cũng mặc một thân tang phục, Lưu thị đã dậy không nổi, Mộ Dung Uyên ứng phó đồng liêu, nhưng đối với nữ quyến cùng theo đến phúng viếng, nhiều ít vẫn là phải tị hiềm. Vẫn là để Minh Xu ra ứng phó.

Những nữ quyến này tuyệt đại đa số là người Tiên Ti, thấy cô dâu xinh xắn lanh lợi đi ra, trong lúc nhất thời trong mắt đều có chút thương hại.

Cô dâu sinh ra đã thướt tha mỹ mạo, thân thể hình dạng không có cái nào là không tốt, không biết có phải vừa khóc hay không, khóe mắt phiếm hồng, rõ ràng là một gương mặt không trang điểm, lại sinh ra phá lệ yêu dã, trên khuôn mặt trắng nõn kiều nộn làm người ta thương tiếc.

Những nữ quyến Tiên Ti này nhìn, sau khi hâm mộ, lại châu đầu ghé tai, nói nhi tử nhà thứ sử cũng quá không có phúc khí, cô dâu kiều diễm như thế, còn chưa kịp nếm ra tư vị, liền đi làm quỷ.

Cũng không biết hồn linh trở về nhìn thấy, có thể hối hận đến xanh ruột hay không .

Minh Xu nghe không rõ tiếng Tiên Ti, thứ này đã sớm bị triều đình cấm, dù là người Tiên Ti cũng nhất định phải học tiếng Hán, cho nên những nữ quyến Tiên Ti kia chỉ nói nhỏ , rơi vào trong lỗ tai nàng là hoàn toàn nghe không hiểu, bất quá cái này cũng không trở ngại nàng có thể đoán ý của các nàng .

Những người này một mặt nói, một mặt trên dưới dò xét nàng, trong mắt lộ ra thương hại làm sao cũng không lừa được người.

Ánh mắt kia nhìn làm trên dưới toàn thân nàng không thoải mái, Minh Xu đưa tay chà xát khóe mắt hai lần, vải bố thô ráp làm khóe mắt sưng đỏ, xem ra hai mắt tựa hồ đã không chịu nổi mấy ngày nay liên tục khóc rống, còn tiếp chắc sẽ phải đổ máu nước mắt .

Minh Xu mượn cơ hội cáo lui trước, để tỳ nữ hầu hạ các nàng, mình tới phía sau nghỉ ngơi chút.

Mới đến đằng sau, Ngân Hạnh liền nâng một bầu nước từ trong tay thị nữ, Minh Xu tiếp, một hơi uống hết. Cả một ngày này nàng tựa như cái con quay không ngừng di chuyển, cho tới bây giờ mới có thể uống nước, nghỉ ngơi.

Minh Xu cởi giày, đang ngồi trên giường, thoáng nghỉ một chút.

"Ngũ nương tử, có phải cũng nên phái người về Dực châu hay không, nói với lang chủ nương tử một tiếng?" Ngân Hạnh ở một bên giảm thấp âm thanh xuống, "Ngũ nương tử còn trẻ như vậy, không thể cứ canh giữ ở chỗ này."

Minh Xu nghe mở mắt, "Trở về Dực châu, thì thế nào?"

Nàng là tiểu thϊếp sinh dưỡng , trừ bỏ đại ca con vợ cả còn đáng tin cậy, huynh đệ tỷ muội khác nhìn nàng đều là liếc ngang , con mắt nhìn cũng không nhìn một cái.

Hồi Dực châu về sau, chẳng lẽ lại còn muốn tiếp tục sinh hoạt như trước đó?

"Sau khi trở về, tốt xấu gì Ngũ nương tử còn có thể tìm lang quân như ý mà gả. Ở chỗ này chỉ có thể thủ tiết."

Hiện tại thế đạo cũng không quá bình, phía bắc Tiên Ti lập quốc, cách một đầu Trường Giang, lại là người Hán lập quốc Lương quốc. Nam bắc chinh chiến không ngớt, huyên náo trên dưới cũng đều là nữ nhiều nam ít, các nữ tử tìm nam tử cũng không dễ dàng. Thế nhưng là Ngũ nương tử sinh ra chim sa cá lặn, lại xuất thân là tiểu nương tử quan gia, tìm lang quân không thành vấn đề. Dù sao cũng tốt hơn ở lại chỗ này, cả một đời thủ tiết.

Quả phụ coi như quá thảm rồi, không nói đến triều đình xem thường quả phụ thủ tiết, chính là tuổi già về sau, phía dưới cũng không có một nam nửa nữ, nhà chồng dựa vào cái gì tới chiếu cố? Đến lúc đó tuổi già , gia nương đều đi, không ai làm chỗ dựa, thời gian kia liền trôi qua hỏng rồi.

Nói không chừng bị ép vào rừng sâu núi thẳm.

"Ngũ nương tử, " Ngân Hạnh gấp, "Ngài cũng đừng vờ ngớ ngẩn."

"Ngươi không hiểu liền ngậm miệng." Minh Xu trừng nàng, thấy nàng còn muốn nói, bàn tay vỗ trên gối mềm một cái, Ngân Hạnh ủy ủy khuất khuất cúi đầu.

Minh Xu liền nghĩ tới mộng cảnh kia, tiếng tẩu tử trầm thấp của nam nhân kia, không khỏi rùng mình một cái.

Nàng cũng không phải không có nam nhân liền sống không nổi, thủ tiết thì làm sao, dù sao cũng tốt hơn trong mộng như thế. Nàng nghĩ cẩn thận, muốn bắt được dấu vết trong mộng cảnh để lại, mình là thế nào dây dưa cùng nam nhân kia , lại nửa điểm cũng không có đầu mối.

Thủ tiết liền thủ tiết đi, chí ít còn có thể thanh tịnh.

Nàng thấy Ngân Hạnh còn muốn mở miệng, lập tức nhắm mắt vờ ngủ.

Tang lễ phía ngoài ồn ào trọn một ngày, đến ban đêm, mới yên lặng lại.

Không có khách đến phúng viếng, trong phủ thứ sử phá lệ yên tĩnh. Buổi chiều gió lạnh thổi lên, thổi Chiêu Hồn Phiên treo bên ngoài lay động.

Mộ Dung Uyên cho người gọi cô dâu tới.

Cô dâu này mới vào cửa ba bốn tháng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhìn vào mắt xa xa vẫn là bộ dáng non nớt chưa nẩy nở.

Minh Xu tiến đến, mặt cúi thấp xuống, làm lễ với Mộ Dung Uyên.

Mộ Dung Uyên để nàng ngồi trên một cái giường khác.

"A Lục Đôn hiện tại ngươi cũng thấy được." tóc Mộ Dung Uyên chỉ qua một đêm cơ hồ nhuốm bạc, nếp nhăn trên trán cũng sâu hơn nhiều.

"Ngươi bây giờ vẫn còn trẻ, thời gian quý báu. Ta định để a nương ngươi viết một phong thư, để ngươi về Dực châu tái giá."