CHƯƠNG 049: TRỜI ĐÃ GIÚP TA.
Hai con tuấn mã một trắng một vàng, cưỡi trên lưng ngựa là một đôi nam nữ, nam nhân anh tuấn với bộ y phục màu vàng, nữ nhân da hơi ngăm ngăm nhưng rất xinh đẹp, quần áo màu trắng tung bay ..
-Thật giống một đôi Ngọc bích!
Tống Thanh Thư âm thầm thở dài, nhưng nghĩ đến lúc hai người thúc giục ngựa ở đầu đường hoành hành ngang ngược, trong lòng hắn cũng không thích, thấy đôi nam nữ đó biểu hiện có chút khác thường, hiếu kỳ hắn quay đầu nhìn theo ánh mắt hai người.
Thì ra hai người suýt va vào một nam nhân cũng còn trẻ tuổi như bọn họ, có điều trên người gã đó mặc một bộ quan phục Mãn Thanh, chung quanh tiền hô hậu ủng, có lẽ đây là một đại quan của Mãn Thanh.
-Con bà nó, bắt chúng lại cho ta!
Nam nhân vừa rồi tuy rằng chưa có bị vó ngựa đυ.ng vào, nhưng gã cũng bị dọa cho giật mình hoảng sợ, quay đầu lại đã nghĩ đến việc sửa trị một trận...
-Khoan đã….chờ ta một chút!
Lúc quay đầu lại thì gã nhìn thấy ngồi ở trên lưng ngựa là một nữ nhân xinh đẹp tràn ngập sức sống, trước ngực đôi bầu vυ" căng tròn, nhất là đôi chân dài săn chắc thì trong lòng gã cao hứng suy nghĩ: “ Bị cô nương này dùng cặp đùi kẹp chặt nhục côn một lần, thực sự là chết cũng thoải mái a…”
Có chủ ý, gã nam nhân Mãn Thanh đột nhiên thay đổi lời nói, vẫy tay một cái:
-Không phải là ta nói hai người cưỡi ngựa này, vừa rồi nếu quả thật là có thích khách ám sát, bản đại nhân không phải là đã bị hai con ngựa này giẫm phải, thì ô hô ai tai đã đi gặp lão nhân gia diêm vương rồi, cũng may là nhờ có vị cô nương này có thiện ý nhắc nhở trước, để cho các ngươi phải tập trung đề cao cảnh giác.
-Vi tước gia giáo huấn rất phải là. . .
Đám thị vệ chung quanh cúi đầu khom lưng, vội vã nhận sai.
"Vi Tiểu Bảo?"
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái liếc mắt liếc nhìn gã nam nhân đó, tuổi còn trẻ, thân mang tước vị cao của Mãn Thanh, không phải Vi Tiểu Bảo thì còn là ai nữa?
Lại nhớ tới lúc trong tửu điếm có nghe nói đến việc sứ giả Mãn Thanh đến để kết minh nhà Tống.
Vi Tiểu Bảo giáo huấn thủ hạ xong, quay đầu lại trơ mặt ra nhìn về cô nương mặc y phục màu trắng cười nói:
-Cô nương, vì cảm tạ ân cứu mạng của cô nương, bản đại nhân muốn xin mời hai vị đến tửu lâu phía trước dùng qua bữa một lần.
Nữ nhân mặc áo trắng ngạc nhiên vô cùng, vừa nãy rõ ràng là mình phóng ngựa suýt dẩm trúng gã, bất ngờ lại thấy đối phương ngôn từ khẩn thiết, nàng suýt chút nữa bị ảo giác, chính là thật giống đã cứu gã một mạng.
Còn nam nhân trên ngựa thì thấy Vi Tiểu Bảo trong khi nói chuyện đôi mắt gã thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hạ thể của sư muội mình, trong lòng đã tức giận chưa kịp phát tiết.
Nam nhân thấy đối phương tiền hô hậu ủng, thân phận không phải bình thường, đang lo lắng chuyện ngày hôm nay sẽ gặp phiền toái, có điều thấy gã kia không truy cứu, trái lại còn có chủ ý đên sư muội mình, cho nên lạnh lùng từ chối:
-Không cần.
Vi Tiểu Bảo trên khóe miệng tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng trong đầu gã đã bắt đầu chửi: “ Con bà nó..lão tử bình sinh ghét nhất là mấy tên tiểu bạch kiểm, tên mặt trắng nhỏ này khi nói chuyện thì cùng với cô nương kia đầu mày cuối mắt, e rằng đã từ lâu thông đồng gian da^ʍ rồi. Hừ..hãy xem lão tử vận dụng một chút thủ đoạn. . “
Nghe được nam nhân kia nói, nữ nhân mặc áo trắng quay đầu lại lên tiếng :
- Linh Kiếm song hiệp thường ngày ghét nhất loại tham hoa háo sắc này, huống chi còn là cẩu quan Mãn Thanh. Nếu không vì e ngại phá hỏng việc Đại Tống cùng các ngươi kết minh, thì ngày hôm nay chúng ta đã thay trời hành đạo.
"Thủy Sinh cùng Uông Khiếu Phong?"
Nghe nàng nói xong, Tống Thanh Thư lập tức nhớ tới thân phận hai người.
-Bản đại quan xác thực chuyện háo sắc là không sai, có điều ở đây có hoa nào để mà tham? Trương Khang Niên, các ngươi từ trước đến nay có bao giờ thấy bông hoa màu đen mà đáng để ngắm nhìn không?
Vi Tiểu Bảo vừa nói ra, Trương Khang Niên hiểu ý liền cười phá lên:
-Ty chức chưa từng thấy bông hoa nào màu đen mà đẹp cả…
Nghe Vi Tiểu Bảo ám chỉ làn da của Thủy Sinh đen, Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, Thủy Sinh đúng là như vậy, có điều làn da của nàng hơi ngăm ngăm nhẵn nhụi mịn màng, không chút nào khó coi, đã vậy màu da càng tôn tạo nàng tràn trề sức sống có chút hoang dã, dung mạo có thể xưng tụng là một cô nương tú lệ xinh đẹp.
Linh Kiếm Song Hiệp còn trẻ tuổi nóng tính, làm sao mà chịu sỉ nhục như vậy, ngay lập tức mắc mưu của Vi Tiểu Bảo, Thủy Sinh quen có tính khí của một thiên kim tiểu thư, liền vung lên roi ngựa hướng về Vi Tiểu Bảo quất tới.
-Lớn mật! Ban ngày ban mặt dám ám sát sứ giả Đại Thanh.
Vi Tiểu Bảo cố ý như vậy nói, chính là muốn chọc giận hai người, để bọn họ động thủ trước, thủ hạ Trương Khang Niên đi theo Vi Tiểu Bảo đã từ lâu, làm sao không hiểu tâm ý của gã, liền rút đao ra tiếp chiêu.
Uông Khiếu Phong đã thấy chuyện hôm nay khó mà có thể yên ổn, vội vã rút ra thanh kiếm tiến lên yểm hộ Thủy Sinh.
Hai nhóm người đánh nhau một hồi, Tống Thanh Thư đứng một bên nhàm chán ngáp một cái, võ công của hắn bây giờ đã bước lên hàng cao thủ thiên hạ, loại đanh nhau như trò đùa trẻ con này đâu có gây nên hứng thú với hắn.
Khang Hi phái Vi Tiểu Bảo đi sứ Đại Tống, thương thảo kết minh là một chuyện, lại lo lắng sự an nguy của hắn, nên chọn trong cung chọn rất nhiều ngự tiền thị vệ võ công cao cường đi theo bảo vệ cho Vi Tiểu Bảo.
Linh Kiếm Song Hiệp trong ngày thường trừng phạt một ít đám tiểu tặc vô danh thì võ công đương nhiên thừa sức, giờ khắc này đối mặt một đám ngự tiền thị vệ đại nội như hổ sói, chống đỡ rất là vất vả.
Cũng không lâu lắm, hai người đã bị thị vệ chế phục, đè ngã xuống đất ở trước mặt Vi Tiểu Bảo:
-Bây giờ thích khách đã bị bắt tại chỗ, xử trí như thế nào, xin mời Vi tước gia chỉ thị.
Vi Tiểu Bảo xoay chuyển đi chung quanh hai người vài vòng, nở nụ cười hèn mọn:
-Ban ngày mà dám ám sát sứ giả của hai nước, sau lưng khẳng định có âm mưu gì đó, vì không để cho hai người thông cung, ta quyết định đem hai người tách ra thẩm tra xử lý, nam nhân này…. Trương Khang Niên, ngươi phái người trói lại đem hắn đến giao cho nha môn tri phủ ở đây, nói bọn họ thẩm vấn kỷ càng ; còn cô nương này, thì do ta tự mình thẩm lý, để xem tột cùng là người phương nào mà dám muốn phá hoại bang giao hai nước.
-Đại nhân quả nhiên có diệu kế, quả nhiên cao thâm khó lường. .
Trương Khang Niên thủ lĩnh bọn thị vệ lại thêm một trận nịnh nọt.
Uông Khiếu Phong trừng đôi mắt như sắp nứt, chỉ cần không phải là kẻ ngu si, dù chưa rõ ràng đối phương tính toán điều gì, nhưng nếu sư muội bị gã cẩu quan này mang đi, thì làm gì mà còn sự thuần khiết trong sạch…
Tống Thanh Thư đứng một bên nhìn không chớp mắt, không nghĩ tới Vi Tiểu Bảo này so với nguyên tác lại càng vô liêm sỉ hơn, nhưng hình như cách hành xử lại phù hợp với khẩu vị của mình a…
Trong thời hiện đại khi hắn còn sống, trên diễn đàn internet có một câu hỏi kinh điển “ Nếu như cùng thời với Quách Tĩnh và Vi Tiểu Bảo, nếu có chọn lựa một người làm bằng hữu, thì người sẽ chọn ai ? ..”
Người khác lựa chọn ra sao thì không biết, còn Tống Thanh Thư thì rất rõ ràng, hắn khẳng định sẽ lựa chọn Vi Tiểu Bảo, không ngoài gì khác, chỉ vì Vi Tiểu Bảo là một người thông minh.
Làm kẻ thù của hắn tất cả đều thê thảm cực kỳ, như Lưu Nhất Chu, Trịnh Khắc Sảng v..v..Có điều nếu làm bằng hữu của hắn thì được chỗ tốt rất nhiều..
Quách Tĩnh có bằng hữu sao? Ngoại trừ một lão ngoan đồng Chu Bá Thông, e rằng không còn có ai là bằng hữu chân chính, Vi Tiểu Bảo lại không như thế, khi cần gã trợ giúp, chỉ cần vung cánh tay hô lên, lớn nhỏ như từng làn sóng đều đến nhiệt tình giúp đỡ…
Ngoài ra Tống Thanh Thư còn thấy, Vi Tiểu Bảo đang nắm giữ tám quyển Thập tứ chân kinh, cho nên nhất định phải tìm cách ôm chặt gã.
Chỉ là lúc này gã đang bắt nạt nam nhân, chọc ghẹo nữ nhân, hành vi điệu bộ cũng quá khó coi, Tống Thanh Thư cau mày, chung quy vẫn là da mặt không đủ dày vào lúc này mà đi kết giao với gã, đang khổ não suy nghĩ làm sao cùng với Vi Tiểu Bảo thiết lập quan hệ, thì thấy vài tên hòa thượng, vung vẩy mấy cây loan đao sáng lấp lóa từ bên ngoài xông vào nhằm phía Vi Tiểu Bảo tấn công, hắn vui mừng: “ Cuối cùng thì trời cũng đã giúp ta!