CHƯƠNG 033: HƯƠNG TIÊU NGỌC VẪN.
Suy nghĩ qua, Hoàng Dung nghĩ đến chuyện kết hôn của Lăng Sương Hoa và công tử nhà họ Lữ, đã từng huyên náo gây nên hiềm khích giữa hai nhà Lữ Lăng, nếu cứ để kéo dài thì chi bằng bây giờ thật sự chấm dứt như vậy sau khi Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa ra đi, hai nhà đều đoạn mất tâm tư thì tốt hơn. Tĩnh ca ca thì một lòng chỉ nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, chưa bao giờ cân nhắc đến việc trong nhà, Phù nhi thì dần dần đã lớn rồi, dù sao thì Lữ công tử thế gia, văn võ song toàn, nếu có thể cùng với tri phủ Lữ Văn Hoán kết làm thân gia, Lữ Văn Hoán sau này sẽ không còn phòng bị đến Tĩnh ca ca nữa. . .
Trong lòng đã có quyết định chủ ý, hoàng Dung cười nhạt, im lặng để bọn họ rời đi, khi Tống Thanh Thư đi ngang qua bên người nàng, Hoàng Dung hạ thấp giọng, bình thản nói:
-Tống công tử đã luyện được Cửu Âm Chân Kinh cũng không tệ lắm.
………………………………………………………………………………………
Hồ phu nhân cũng từ rất sớm chờ ở bên ngoài phủ để tiếp ứng, một nhóm bốn người suốt đêm rời khỏi thành Kinh Châu.
Mãi khi gặp một một toà cổ miếu đổ nát, Tống Thanh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, phía sau lưng hắn từ lâu bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bao nhiêu là tính toán, hắn cũng đã quên Hoàng Dung cũng đã luyện qua Cửu Âm Chân Kinh, chỉ là không biết vì sao nàng lại không vạch trần âm mưu của hắn, trong long thầm nghĩ thật là may mắn.
Ho nhẹ một tiếng, Tống Thanh Thư đi tới bên cạnh hai người Đinh Điển, Lăng Sương Hoa:
-Đinh đại hiệp, tại hạ đã làm xong theo như lời hứa của mình rồi, chúc hai người các ngươi sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão. Có điều mong rằng Đinh đại hiệp cũng tuân thủ lời hứa, đem phần còn lại của Thần Chiếu kinh truyền lại cho tại hạ.
Đinh Điển cười ha ha:
- Được rồi… ngươi chú ý lắng nghe….
Tống Thanh Thư tập trung tinh thần, đến gần hơn, đột nhiên Đinh Điển lại tung một quyền đánh tới.
Hồ phu nhân từ lúc Đinh Điển cười thì nàng cảm thấy có chút không thích hợp, cho nên vẫn quan sát y chăm chú, nhưng vì Đinh Điển ra tay quá nhanh, nàng chỉ kịp phi thân lây thân người đỡ đòn trước mặt Tống Thanh Thư.
Đinh Điển một quyền đánh trung vào trên lưng Hồ phu nhân, nàng rên lên, một ngụm máu tươi phun vọt ra khỏi miệng.
Tống Thanh Thư trợn trừng mắt, đem Hồ phu nhân ôm vào trong ngực, cảm thấy mỹ nhân toàn thân mềm oặc, tựa hồ xương cốt không còn, không biết nàng bị thương nặng đến bao nhiêu, hắn quay đầu lại nhìn Đinh Điển quát to:
-Ngươi điên rồi sao?
Đinh Điển kinh ngạc nhìn lại nắm đấm của mình, cũng âm thầm hối hận, có điều lúc nghe Tống Thanh Thư chất vấn, y cười lạnh nói:
-Hừ, ngươi cùng Lăng… Thiếu Tư cấu kết, gian kế giấu giếm được với người khác, chứ đừng nghĩ là giấu giếm được ta.
Tống Thanh Thư đầu óc bốc hỏa muốn điên lên:
- Đầu óc ngươi bị cẩu gắp mất rồi sao? Ta đã làm cho Lăng Thiếu Tư chính miệng đem Lăng tiểu thư gả cho ngươi trước mặt mọi người, ngươi còn muốn gì nữa?
-Đúng vậy, Đinh đại ca.. trong chuyện này chắc là có hiểu lầm gì đó..
Lăng Sương Hoa đứng một bên đối với biến cố này cũng đứng im như trời trồng vì lo sợ.
- Sương Hoa, ngươi không biết lòng người hiểm ác, hắn nói có biện pháp tác thành cho hai chúng ta, ta liền nổi lên hoài nghi, trong bóng tối âm thầm theo dõi hắn, phát hiện tất cả đều là một tay hắn cùng phụ thân muội thương lượng sắp xếp mưu kế, ta tương kế tựu kế, mới có thể thành công mang muội ra khỏi thành Kinh Châu, lần này để bọn họ trộm gà không xong còn mất nắm gạo!
Đinh Điển liền kể lại vào cái ngày theo sau Tống Thanh Thư, chính tai y nghe được hai người thương lượng tính toán từng câu kể lại..
Tống Thanh Thư giận dữ:
-Ngươi đúng là đồ óc heo, ta đơn thân độc mã trà trộn vào trong Lăng phủ, không dùng lời nói dối làm sao lão Lăng Thiếu Tư hồ ly kia bị lừa? Lăng Thiếu Tư chỉ cần bí mật của Liên Thành Quyết, còn ta thì đâu có gì lạ, cũng không thèm khát, ngươi nói ta hợp mưu với hắn là vì cái gì?
Đinh Điển lúc này mới cả kinh, y nhớ tới Tống Thanh Thư rõ ràng là biết bí mật của Liên Thành Quyết, sau khi bình tĩnh lại hồi tưởng toàn bộ sự việc, không khỏi tỉnh ngộ, thầm hận mình bị Lăng Thiếu Tư ám hại từ lâu, nên cái nhìn thấy mọi người ai cũng mưu mẹo nham hiểm, liền đem người trong cả thiên hạ xem như là kẻ ác…
Lăng Sương Hoa thấy sắc mặt của Đinh Điển biểu hiện, đã biết là y đã trách oan người tốt, nàng liền ngồi chồm hỗm xuống kiểm tra thương thế Hồ phu nhân, lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, hơi thở mong manh, liền hoa dung thất sắc:
-Đinh đại ca, tỷ tỷ nàynhanh không xong rồi, đại ca nhanh tìm biện pháp cứu người!
Tống Thanh Thư đang nghiến rang kẽo kẹt, trong long tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm vào hai người, hắn nghĩ thầm không phải vì cứu mình, thì Hồ phu nhân cũng không đến nỗi nộp mạng. . .
Đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn Lăng Sương Hoa đang ngồi bên cạnh, Tống Thanh Thư lúc trong đầu óc đã trống rỗng, sắc mặt lộ ra vẻ điên cuồng, lặng lẽ từ trong l*иg ngực rút ra thanh chủy thủ, kề sát vào cổ Lăng Sương Hoa, hắn sẽ gϊếŧ Lăng Sương Hoa để nàng chôn cùng xác với Hồ phu nhân, khiến cho Đinh Điển hối hận suốt một đời! Về phần mình sau đó nếu có bị Đinh Điển điên cuồng trả thù, đã không còn trọng yếu nữa.
-Có cách cứu!
Đinh Điển như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng nói.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên nhìn Đinh Điển, đôi mắt của hắn chậm rãi khôi phục lại được một ít sắc thái.
-Vậy đại ca còn không mau đến cứu người?
Lăng Sương Hoa đau khổ nói, nghĩ thầm Đinh đại ca đột nhiên sao chậm chạp trì độn như thế.
Đinh Điển vẻ mặt do dự, cuối cùng thì ấp a ấp úng nói:
-Ta sẽ dùng Thần Chiếu kinh thì đúng là có thể cứu, có điều Hồ phu nhân bị thương quá nặng, cần cởi hết xiêm, sau đó ta vận công điều chuyển đi khắp các huyệt đạo toàn thân của nàng, cái này. . . . cái này là chuyện..nam nữ thụ thụ bất thân, ta. . . ta. . .
Lăng Sương Hoa thấy hắn gấp gắp khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng biết Đinh Điển là chính nhân quân tử, chắc chắn là không phải cố ý lợi dụng chiếm tiện nghi đối phương, có điều danh tiết của nữ nhân. . . nàng khó xử đưa mắt nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nghe được có thể cứu được tính mạng Hồ phu nhân, mừng như điên thì còn quản cái gì khác nữa, hắn âm thầm lặng lẽ thu hồi thanh chủy thủ, vội vã nóit:
-Ngươi đừng chần chờ nữa, nhanh lên một chút cứu người đi!
Tống Thanh Thư là một người hiện đại xuyên qua thế giới này, đối với việc nàng bị cỡi xiêm y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để chữa thương, cũng không có lưu ý gì nhiều quá mức, hắn nghĩ cứ xem như Hồ phu nhân đi làm sapa toàn thân là được rồi..
Tống Thanh Thư lúc này bỗng thấy ống tay áo bị giật nhè nhẹ, hắn cúi đầu nhìn, thì thấy Hồ phu nhân mở ra hai mắt, giọng nói yếu ớt nhưng rất kiên quyết.
-Tiểu đệ… quên đi, ta thà chết chứ không để cho nam nhân nhìn thấy thân thể của ta, tiểu đệ hãy đáp ứng ta, không nên để cho nam nhân khác chạm vào…
Thấy Tống Thanh Thư chần chờ rồi cũng gật đầu, Hồ phu nhân héo hắt mỉm cười, ánh mắt bắt đầu dại dần, trong miệng nàng lẩm bẩm:
- Sau này giúp ta chăm sóc Phỉ nhi, hắn sinh ra đã không thấy mặt phụ thân, bây giờ lại không còn mẫu thân, thực sự là quá đáng thương cho. . .
Cảm thấy được giọng nói của nàng càng ngày càng yếu ớt, đôi mắt bắt đầu từ từ trở nên mông lung, Tống Thanh Thư nghĩ đến từ lúc xuyên qua đến nay thì nàng chính là người tốt nhất đối với mình, không tránh khỏi đau thương, ôm nàng khóc lớn lên.
Đinh Điển đứng ở một bên tay chân luống cuống, trong lòng y vô cùng hối hận, Lăng Sương Hoa cũng lòng như đao cắt, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung, chính mình thật vất vả mới cùng Đinh đại ca đưa tay xóa tan mây đen mà nhìn thấy ánh trăng, lập tức liền phát sinh ra sự cố như vậy, chẳng lẽ là chính mình vi phạm lời thề, ông trời hiện đang trừng phạt hai người hay sao?
Hai người chợt nhận ra tiếng khóc của Tống Thanh Thư không còn, phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện Tống Thanh Thư chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng như băng nói gằn từng câu một:
-Đem nửa phần sau Thần Chiếu kinh đọc cho ta nghe, nhanh lên một chút…mau lên!!!