CHƯƠNG 024: VÔ CÙNG LÚNG TÚNG.
Đi tới trước một phủ đệ oai nghiêm bọn họ dừng lại..
-Nghe nói đây là nơi ở của Vạn gia là hào phú Kinh Châu, tiểu đệ đến nơi này làm cái gì?
Hồ Phu Nhân từ tốn rút bàn tay mình về, nhìn Tống Thanh Thư hỏi.
-Tẩu tẩu, đêm nay chúng ta thám thính Vạn phủ.
Tống Thanh Thư con mắt lộ tinh quang, trong lòng thầm nghĩ đến, chỉ cần biết rằng Thích Phương cô nương bây giờ có trở thành thiếu phu nhân của Vạn gia hay chưa, thì tất cả mọi chuyện không phải là rõ ràng?
…………………………………………………………………………………………
-Đêm khuya chạy đến trong phủ nhà người ta thấy không tiện lắm đấy.
Giờ khắc này Hồ Phu Nhân giữ lấy hai vai của Tống Thanh Thư trụ vững, hai người đang ở trong một gian phòng ngủ to lớn, ẩn nấp ở trên xà nhà, ngay bên dưới là cái giường, Hồ Phu Nhân có chút lúng túng nói.
- Họ Vạn này tiểu đệ hiểu rõ, võ công tuy rằng không ra sao, nhưng một bụng đầy ý nghĩ xấu, hiện hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong bóng tối. Nếu như chúng ta quang minh chính đại đến bái phỏng, thì sẽ trái lại biến thành địch trong bóng tối, chúng ta ngoài sáng, có hành động gì thì cũng bị đối phương tính toán trước, cái mùi vị đó không dễ chịu đâu.
Tống Thanh Thư thẳng thắn nói, không hề có áp lực trong lòng, chỉ là thân thể của hắn không biết là vô tình hay cố ý nhích lại sát gần bên thân thể của Hồ phu nhân.
Hồ Phu Nhân duỗi ra một ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm ở bên hông Tống Thanh Thư, không cho hắn tiếp tục gần đến:
-Im lặng, có người đến rồi….
Tống Thanh Thư cũng cúi đầu nhìn lại, thì thấy một đôi nam nữ đi vào, nam tướng mạo anh tuấn, trên mép râu rậm tăng thêm một sự thành thục khí tức, nữ nhân mái tóc đen nhánh quá vai, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lên giống như bảo long lanh, bờ môi anh đào kiều nộn, cái cằm đầy đặn, với đường cong hiển hiện dáng người uyển chuyển, có thể nói đây cũng là một mỹ nhân hiếm có, bất quá trên khuôn mặt của nàng lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà có chút chán chường nhu nhược, nhưng bộ dáng kia thật là đáng yêu! Làm cho người nhìn thấy sẽ nhịn không được, muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà yêu thương một phen! Tống Thanh Thư âm thầm than thở, kỳ thực bên trong thân thể đối phương cũng cũng chưa chắc nhu nhược, chỉ là khí chất bên ngoài khiến cho người ta theo bản năng cảm thấy nàng yếu đuối.
Cho tới nay nghi hoặc của hắn đã có đáp án, xem ra Thích Phương con gái của Thích Trường Phát, đã gả cho Vạn Khuê, còn Địch Vân kia e rằng lúc này cũng chính đang ở trong đại lao cùng với Đinh Điển chịu khổ đây.
Sau đó sự việc tiếp diễn làm cho hai người lại thêm lúng túng, thì ra đôi phu thê này vừa về tới trong phòng, Vạn Khuê liền bắt đầu táy máy tay chân, đẩy Thích Phương nằm ngữa ở trên giường.. .
Thấy Vạn Khuê cởi bỏ đai lưng của Thích Phương, hai tay bắt lấy cái váy quần của nàng, hướng bên dưới kéo xuống, Thích Phương thẹn thùng, thân thể mê người liền triển lộ ra.
Thân thể mềm mại Thích Phương không ngừng run run, làn da trắng nõn nà bóng loáng, hai bầu vυ" cao ngất theo hô hấp không ngừng phập phồng, nơi tận cùng trắng nõn như ngọc, một mảnh tối đen nồng đậm rừng rậm kéo đến ở chỗ sâu trong u cốc, cấm địa thần bí kia no đủ vun cao chết người, một thân thể hoàn mỹ như thế, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy huyết mạch đều đã sôi sục, Vạn Khuê hai mắt đỏ bừng, y như một con sói đói, không kịp chờ đợi nhào tới đổ trên người của Thích Phương.
Vạn Khuê thở hào hển bàn tay cầm bầu vυ" đầy đặn của Thích Phương nhào nặm, cái miệng cũng đã đυ.ng vào mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú đã phát cứng rắn.
-Um….
……………………………………………………………………………………..
Lúc này Hồ Phu Nhân “ hứ ..” lên một tiếng nhỏ, quay đầu lại thì thấy Tống Thanh Thư đang nhìn say sưa ngon lành, giận không chỗ phát tiết, vốn định mang Tống Thanh Thư rời đi, nhưng sợ kinh động hai người phía dưới, cho nên trong lúc này nàng đang bị lâm vào thế tiến thối lưỡng nan.
Xuyên thấu qua tấm màn mỏng che phủ trên giường, Hồ phu nhân thấy rõ hai người đang ôm nhau cùng ngã trên giường, trong lòng nàng ngượng ngùng, ,nhưng từ vị trí hai người đến nơi ẩn thân của Hồ phu nhân khoảng cách rất gần, giờ phút này mọi tiếng động gây nên đều dễ dàng bị phát hiện, nhất là Tống Thanh Thư hiện trong người không có chút võ công, Hồ phu nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại chịu đựng.
Hồ phu nhân, cuối cùng nhịn không được cũng giương mắt liếc qua nhìn xuống, nhất thời mặt đỏ tai hồng, đôi nam nữ kia đã trấn truồng triền cùng một chỗ, lần đầu tiên Hồ phu nhân nhìn thấy cảnh tượng nam nữ trần trụi ôm nhau, có loại cảm giác kinh tâm, biết rõ là bất nhã, nhưng giờ đây lại thấy kí©h thí©ɧ lạ kỳ, bên trong cơ thể nàng bỗng nhiên khí huyết dâng lên, thế nhưng khi cảm thấy thân thể khô nóng, nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Hồ Phu Nhân lại nghĩ đến, chính mình cùng một nam nhân ẩn nấp ở đây nghe thấy người ta làm chuyện phu thê, Hồ Phu Nhân hối hận muốn phát điên.
Tống Thanh Thư bên hông một trận đau đớn, quay đầu nhìn lại thấy Hồ Phu Nhân mặt trắng tức giận nhìn mình, thấy nàng ra dấu tựa hồ là cảnh cáo hắn "Không được nhìn!" Hắn thầm cười khổ, không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối xoay đầu lại vào trong.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng da^ʍ thanh đãng ngữ của đôi phu thê bên dưới lại rõ ràng truyền lọt vào trong tai.
-Haha.. mới có chút mà hạ thể phu nhân đã ướt rồi, thật là nhanh a.
Bất tri bất giác, Hồ phu nhân nghe được tiếng từ bên dưới vọng lại bên tai, ngay lập tức miệng đắng lưỡi khô, hai đầu núʍ ѵú của nàng cũng bắt đầu sưng trướng khó chịu, trong thân thể của nàng lâu nay không biết có bao nhiêu chất lỏng tích tụ, nhưng lại không có cách nào phát tiết ra ngoài, trong tai bây giờ lại nghe lời da^ʍ của hai người, Hồ phu nhân lúc này thân thể dị thường mẫn cảm, chẳng biết lúc nào, bên dưới hạ thể đã có chút ướŧ áŧ.
Điểm chết người là hai người kia tằng tịu với nhau chẳng biết đến lúc nào thì mới có thể chấm dứt, nên trong lòng của Hồ phu nhân lại nóng như lửa đốt
Phía dưới hai người đang hừng hực khí thế, bỗng nhiên, Vạn Khuê nhích mông xông về phía trước, chỉ nghe Thích Phương.
-A….
Một tiếng phát ra rêи ɾỉ có vẻ thỏa mãn.
Thân thể mềm mại Hồ phu nhân lại khẽ run lên, đồng thời bên trong ngọc môn quan như có một làn sóng nhiệt bắt đầu khởi động, mặt phấn đỏ bừng, dưới sự kích động, bản năng cơ thể của nàng không còn khống chế được.
Phía dưới da^ʍ thanh dần dần gia tăng, tựa hồ cũng đã đến khẩn yếu quan đầu,
Tống Thanh Thư thì lại không như thế, tuy rằng không thể nhìn phía dưới sinh hoạt, nhưng nhìn ngắm Hồ phu nhân xinh đẹp bên cạnh, đỏ ửng một đôi gò má, thực sự là làm cho tâm thần hắn cảm xúc dâng trào…
-Vạn Chấn Sơn, ra đây cho ta!
Đáng tiếc là hắn không được toại nguyện, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, Vạn Khuê cùng Thích Phương cũng không kịp nhớ đến đang thân thiết đến giai đoạn nào, nghe có tiếng người tìm đến phụ thân mình gây rối, vội vàng mặc lại quần áo chạy ra bên ngoài.
Hồ Phu Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nắm lấy Tống Thanh Thư liền phóng ra ngoài.
-Chờ đã, chúng ta hãy nhìn xem là đấng hào kiệt nào tìm đến tận hang ổ của Vạn Chấn Sơn gây chuyện….
Hồ Phu Nhân không cưỡng lại được ý muốn của hắn, đành bao quát ôm eo của hắn, nhún người mấy cái, đã phi thân nằm ở trên tường viện quan sát động tĩnh bên trong Vạn phủ.
Bên bờ vai truyền đến cảm giác mềm mại đầy đặn của đôi bầu vυ" Hồ phu nhân ép chặt xuống làm cho Tống Thanh Thư ngẩn người ra, trước mặt thì ồn ào tiếng đao kiếm, nhưng sắc mặt hắn lại có chút đỏ lên.
Hồ Phu Nhân cũng không có chú ý tới mình ôm lấy chặt eo Tống Thanh Thư, dẫn đến việc bị hắn chiếm hết tiện nghi trên hai bầu vυ", sự chú ý của nàng đang tập trung vào một hán tử bị vây lấy bên trong chính giữa ở ngoài sân.
Từ trên xuống dưới nhà họ Vạn với mấy chục người vây công y, nhưng không hề mảy may gây nên thương tổn được y, trái lại còn bị quyền đấm cước đá, ngã nằm la liệt hỗn loạn giữa sân.
Vạn Chấn Sơn cũng không ngồi yên được nữa, liền rút kiếm tấn công tới.
-Liên thành kiếm pháp.
Người đến cười lạnh, đoạt lấy một thanh kiếm, cũng dùng chiêu thức giống như vậy tiến lên nghênh tiếp.
-Khoan đã…
Đấu được vài hiệp, Vạn Chấn Sơn vội vã nhảy ra khỏi vòng chiến hỏi:
-Các hạ là ai, vì sao cũng biết sử dụng tuyệt học sư môn ta?
Trong lòng Vạn Chấn Sơn sợ hãi, mấy chiêu hạ xuống vừa rồi, y nhìn ra đối phương võ công cao hơn mình không ít, lại dùng Liên thành kiếm pháp, chẳng lẽ cái bí mật lớn kia, mình cả đời này vô vọng phá giải hay sao.
-Mai Niệm Sanh là sư huynh của ta, vậy ngươi nói ta là ai đây?
Hán tử kia ngột cười lạnh một tiếng.
-Tuyết trung thần cái Ngô Lục Kỳ!
Vạn Chấn Sơn rốt cục nhớ tới đến trước đây sư phụ của y từng đề cập tới còn có một sư đệ, lúc này liền kinh hãi biến sắc, hai tay ôm quyền nói:
- Xin chào sư thúc, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, tất cả đều thu hồi vũ khí, đây là thái sư thúc của các ngươi.
Ngô Lục Kỳ hơi nhướng mày, giơ tay lên chận lại:
-Không cần.. ta lần này tới là điều tra việc sư huynh của ta bị sát hại, trong giang hồ đồn đại là do ba tên đồ đệ phản bội sư môn, thí sư đoạt bảo, Ngôn Đạt Bình và Thích Trường Phát hành tung quỷ bí, vì thế trước tiên ta tính sổ ngươi từ nơi này trước.
-Thật oan uổng a!
Vạn Chấn Sơn tạo ra dáng vẻ khó mà tin nổi lời đồn này, vừa rồi y thấy Ngô Lục Kỳ trong lời nói có sơ hở, liền nghĩ thầm chi bằng đánh liều một lần:
- Sư thúc vừa rồi không phải đã thử qua võ công của ta, cả ba sư huynh đệ chúng ta võ công sàn sàn bằng nhau, sư thúc có nhìn thấy là ba người chúng ta võ công có đủ năng lực để làm thương tổn đến sư phụ lão nhân gia sao?
-Hừm…sư huynh võ công cái thế, lại luyện thành Thần Chiếu kinh, đúng là không có đạo lý lại bị tử thương vào trong tay các ngươi được.
Lần này Ngô Lục Kỳ cũng bắt đầu nghi hoặc, y cũng không biết chân tướng của sự việc, chỉ là nghe nói Mai Niệm Sanh chết vào trong tay ba đồ đệ, nên mới đến đây tra chân tướng, vừa rồi thấy Vạn Chấn Sơn võ công kém cỏi, trong lòng y cũng đã bắt đầu hoài nghi.
-Vậy sư phụ các ngươi chết như thế nào?