CHƯƠNG 021: BAO PHỦ MỘT TẦNG SƯƠNG MÙ.
-Đúng là như vậy, rất mau bay hết mùi hương.
A Châu chu lại cái miệng nhỏ nhắn nói tiếp:
-Tiểu nữ thử thật nhiều biện pháp nhưng đều không có cách nào để hương vị kéo dài được.
Tống Thanh Thư thấy trên mặt nàng da thịt mềm mại, bóng loáng óng ánh, nghe trên người nàng mùi vị thơm ngọt, thực sự là một cô nương vui tươi xinh đẹp, đồng thời nàng cũng đã thay đổi cách xưng hô
-Công tử?
Thấy Tống Thanh Thư nhìn mình chằm chằm đờ ra, trên khuôn mặt non nớt A Châu nổi lên một tầng đỏ ửng.
-Hả..
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, cũng có chút thấy hời đường đột:
-A Châu cô nương, tại hạ có một phương pháp có thể làm cho hương vị kéo dài. . .
Nói xong hắn cố ý ngừng lại không nói thêm, mà nhìn nàng.
A Châu cũng là một cô nương lòng dạ nhạy bén, thấy đối phương như thế thì cũng biết đối phương có chuyện sở cầu hoặc trao đổi, trong lòng giật mình, nàng chỉ sợ hắn có yêu cầu gì đó mà đối với Mộ Dung Phục bất lợi, còn ngoài ra bất cứ điều gì nàng cũng sẵn sàng đánh đổi được, trên mặt cười tươi như hoa:
-Không biết công tử làm sao mới có thể đem phương pháp này cho cho tiểu nữ biết đây.
-Hay là tại hạ hướng về Mộ Dung công tử van nài, để công tử đem cô nương hứa gã cho tại hạ vậy? Thấy nàng dáng vẻ mỹ lệ, Tống Thanh Thư đột nhiên nổi lên ý đồ xấu, cố ý trêu cợt nói, mà không trả lời vào câu hỏi của nàng.
-Công tử chớ có nói đùa...
A Châu nụ cười chợt ngưng lại.
-"Ha ha, tại hạ chỉ đùa thôi…
Tống Thanh Thư cười nói tiếp:
-Ta có thể chỉ cho cô nương cách bảo lưu hương vị, ngược lại thì cô nương dạy cho tại hạ thuật dịch dung.
A Châu ngẩn ngơ nhìn hắn, Tống Thanh Thư còn tưởng rằng nàng không chịu, âm thầm hối hận chính mình quá nóng vội, tốt nhất là chờ cho mối quan hệ quen thuộc thì hãy nói ra yêu cầu này, có điều tự hắn đã nói ngày mai sẽ rời khỏi Yến Tử Ô, cho nên cũng không cách nào khác..
-Uí dào..tiểu nữ còn tưởng công tử có yêu cầu gì lớn …
A Châu cười khúc khích nói:
- Tiểu nữ từ nhỏ đã yêu thích tạo ra hình dáng người khác để chơi đùa, càng lúc lại càng học thêm được nhiều, đóng giả người khác càng giống, dần dần thì cũng đúc kết tìm tòi ra một phương pháp của riêng mình, cũng không phải là cái gì bản lĩnh khó khăn, nếu công tử yêu thích, thì tiểu nữ sẽ chỉ dẫn cho công tử.
A Châu đang nói đột nhiên “ ồ “ lên một tiếng, tò mò nhìn Tống Thanh Thư hỏi:
-Uả…tại sao công tử lại biết tiểu nữ có thuật dịch dung vậy?
-Lẽ nào A Bích không có nói cho cô nương biết biệt hiệu tại hạ là “ giang hồ Bách Hiểu Sanh” thần cơ diệu toán sao?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, cố làm ra vẻ thần bí nói.
A Châu bán tín bán nghi liếc mắt nhìn hắn.
-Tại hạ là một đại nam nhân cũng không thể để một cô nương chịu thiệt đâu.
Tống Thanh Thư biết là người cổ xưa hay tin vào lời hứa hẹn, liền nói tiếp:
- Tại hạ sẽ mang phương pháp lưu giữ các loại mùi hương gia truyền, truyền thụ lại cho cô nương, thứ cho tại hạ nói thẳng, hiện giờ mùi hương hoa hồng ở phía trên của cô nương đã nhạt phai, chỉ còn có mùi hương long tiên hương ở…phía dưới là còn thoang thoảng một ít.
A Châu nghe được, trên đôi mắt đẹp lộ ra kinh dị, vừa ngượng ngùng mắc cỡ, vừa kính phục nhìn Tống Thanh Thư:
-Tống công tử …công tử thực sự là học rộng tài cao, những thứ lặt vặt này mà cũng …cũng… biết được..
A Châu nói xong thì mặt đỏ như trái ớt, xác thực là nàng thường dùng hai mùi này, một thoa ở trên, một xức bên dưới, trong đầu nàng thì thầm nghĩ “ Công tử này ăn nói không kiêng dè gì cả, sao lại biết mình xức hương ở dưới cái …chỗ thẹn ấy chứ? “ nhưng kỳ lạ nàng lại tuyệt không phản cảm với sự đường đột của hắn.
Hai người nói nói đã đến phòng nhỏ, Tống Thanh Thư dừng bước lại hỏi:
-Không biết A Châu cô nương khi nào truyền cho tại hạ thuật dịch dung?
-Ngày mai được không? Lúc này trời đã gần nữa đêm . . .
A Châu cảm thấy có chút không ổn lắm.
-Nhưng tại hạ ngày mai sẽ rời rời khỏi Yến Tử Ô rồi, tại hạ là một đại nam nhân cũng không thể để cô nương phải chịu thiệt thòi, trước tại hạ sẽ đem chi pháp lưu giữ mùi thơm truyền thụ cho cô nương.
Tống Thanh Thư giảng giải cho nàng:
-Muốn mùi hương kéo dài lâu tiêu tan, nhất định phải cần gia tăng trộn lẫn thêm thêm các loại hương này tỷ như như Long Tiên Hương, Đàn Hương Mộc, Diên Vĩ Căn, xem ra do cô nương tự mình chỉ sử dụng một loại nguyên liệu, vì thế hiệu quả hương vị cũng sẽ có chỗ bất đồng. . .
Vừa nói, Tống Thanh Thư nhớ tới lúc trước thời hiện đại, lấy ra tất cả những kiến thức về cách pha chế phân lượng nước hoa thật kỷ lưỡng chỉ dẫn cho nàng, hắn không nghĩ tới hiện tại vẫn còn cơ hội mang ra dùng …
A Châu nghĩ thầm đối phương cũng sòng phẳng, đồng ý đem phương pháp lưu hương cho mình, mình cũng không thể để cho hắn xem nhẹ, nàng cắn răng một cái, liền lôi kéo Tống Thanh Thư đến vào trong gian phòng:
-Công tử, bên ngoài không tiện, bị người trong nhà nhìn thấy thì không tốt, chúng ta vào trong phòng chậm rãi nói chuyện đi.
Một cô nương đơn thân, nửa đêm ở trong phòng với một nam nhân, A Châu khó tránh khỏi có chút không tự nhiên, nàng khép nép ngồi cách Tống Thanh Thư xa xa, rồi đem phương pháp thuật dịch dung êm tai nói:
-Thuật dịch dung, then chốt ở chỗ làm khuôn hình cùng với chất liệu mặt nạ da người....
Vừa mới bắt đầu A Châu còn ngồi từ xa thuyết giáo, có điều thuật dịch dung nếu không tận tay hướng dẫn là là không được, nàng không thể làm gì khác hơn là từ trong túi áo móc ra một bình thuốc, chạy tới ở sát bên cạnh hắn làm mẫu lên trên mặt hắn.
Trên mặt truyền đến những ngón tay lạnh lẽo của A Châu, sau đó ngửi được trên người nàng truyền đến từng hồi thơm ngát, trong long hắn cảm khái với Mộ Dung Phục có hai nha hoàn tốt như vậy, còn có một biểu muội có thể nói là thông hiểu võ học của các tông sư, nhưng kết quả cuối cùng lại đến mức thê thảm như vậy.
Chính hắn cũng tuy rằng rất tán thưởng sự phấn đấu tinh thần của Mộ Dung Phục, thế nhưng hắn vẫn xem thường sự thông minh của Mộ Dung Phục, nếu như hắn là Mộ Dung Phục, chuyện muốn phục quốc còn không đơn giản sao?
Thái phi Tây Hạ với Mộ Dung Phục là thân thích, thường thường trà trộn ở Nhất phẩm đường Tây Hạ, như thế là đã được ông trời cao tạo cho điều kiện có thể tiếp xúc gần gủi được với Ngân Xuyên công chúa của Tây Hạ, chứ lẽ nào đâu lại để cho nàng cuối cùng phải tổ chức công khai chọn phò mã? Xem như đã mất một nước hậu thuẫn trước mắt..
Coi như nếu không chọn lựa con đường liên kết với Tây Hạ, thì đối với Vương Ngữ Yên tốt hơn một chút, thì môn phái Tiêu Dao không phải là sẽ về tay Mộ Dung Phục?
Nếu như cũng bỏ qua con đường của phái Tiêu Dao này đi, thì trong nhà vẫn còn có A Châu, bề ngoài tồn tại chỉ là một cô nương bình thường, nhưng ẩn giấu bên trong là một vũ khí đại sát nếu biết cách sử dụng, nói thật Tống Thanh Thư cảm thấy thuật dịch dung của A Châu nếu so với cái gì là Cửu Âm, Cửu Dương thì càng quý giá hơn, biết dùng nàng thì hiệu quả so với các loại võ công lại há sánh bằng? Chỉ cần Mộ Dung Phục hoạt động mua chuộc mấy đại thần, thái giám, sau đó dịch dung hóa thân trở thành một hoàng đế hoặc là thái tử, tu hú có sẵn tổ, dễ như trở bàn tay là có thể lên làm hoàng đế. . .
Lúc này khoảng cách của hai người rất gần, Tống Thiên Thư nhìn xem A Châu gần trong gang tấc, thân thể của nàng nghiêng về phía trước, suýt chút nữa thì đã đem một đôi tuyết phong đầy đặn chạm vào bộ ngực của hắn.
Tống Thiên Thư thoáng cái đã trầm mặc! Hiện tại cô nam quả nữ, trước mắt mùi thơm mỹ nhân kí©h thí©ɧ thật sâu khứu giác của hắn! Khiến người chú mục nhất là trước ngực nàng một đôi bầu vυ" săn tròn, lúc này đang theo động tác chủ nhân vui vẻ nhún lấy, Tống Thiên Thư đúng ra cũng không phải loại tham hoa háo sắc chi nhân, bất quá đối mặt một cô nương xinh đẹp gần như vậy, làm cho trong cơ thể hắn dục hỏa dần qua tăng vọt, hình như có chút kịch liệt thiêu đốt trôi qua!
Nhìn trong gương A Châu dịch dung cho hắn giống Mộ Dung Phục y như đúc, Tống Thanh Thư thở dài nói:
-A Châu cô nương, thực sự là tài năng của cô nương tài giỏi như thần.
-Công tử quá khen.
Hắn cố ý vặn vẹo thoáng một phát thân thể, nhẹ nhàng đυ.ng chạm ma sát lấy một đôi bầu vυ" tràn ngập co dãn! A Châu cảm nhận được trước ngực mình có chút khác thường, mới nhận thấy mình bây giờ cùng với Tống Thiên Thư có thế đứng thật là mập mờ.
Tống Thiên Thư có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng cùng với trước ngực hai bầu vυ" no tròn, đang phát tán ra tươi mát mùi thơm của cơ thể…
-A Châu, đã muộn như vậy, hay là làm cho công tử ấm áp đi.
Tống Thanh Thư đôi mắt chuyển động, liền lấy bộ dạng của Mộ Dung Phục đang sẵn có, chọc ghẹo ra lệnh nàng.
-Hứ….!
A Châu đỏ mặt gắt một cái, ra vẻ sinh khí, nàng quơ quơ nắm tay nhỏ, trước ngực hai bầu vυ" kéo căng dưới cái áo, phụ trợ lại làm nổi bật một đôi tuyết phong cao ngất xông ra mãnh liệt, hấp dẫn lấy nam nhân ánh mắt!
-Tống công tử đã học đầy đủ rồi, vậy thì tiểu nữ xin cáo lui.
Nói xong nàng cũng như chạy trốn biến mất ra ngoài phòng.
Ngày thứ hai, Mộ Dung Phục dẫn đoàn người đi tới Mạn Đà Sơn Trang, mới đầu thì Tống Thanh Thư cũng phấn khích sẽ được gặp vị thần tiên tỷ tỷ này để xem nàng sẽ có bao nhiêu đẹp đẽ, nhưng trên đường đi thì tâm ý cũng chầm chậm phai nhạt, hắn nghĩ đến mình bây giờ một chút bản lãnh cũng không có, nữ nhân dù xinh đẹp đến cỡ nào đi nữa cùng chính mình cũng không có liên quan, dù cho là có quan hệ, cũng khó mà giữ được, cho nên trái tim từ từ trở lại bình thường.
-Biểu ca …
Xa xa một kêu như là tiên nhạc truyền tới, Tống Thanh Thư nghe được liền ngẩn người ra, chẳng trách lúc trước Vương Ngữ Yên một câu thở dài thì cũng có thể làm cho Đoàn Dự thần hồn điên đảo ở trong nguyên tác..
-Biểu ca đến thăm muội. . . muội thật là cao hứng.
Vương Ngữ Yên trên nét trắng mịn đỏ bừng xuất hiện, nhìn thấy qua rất là đẹp mắt.
Tống Thanh Thư lúc này mới có cơ hội đánh giá nàng, chỉ thấy một thân xuyên bộ xiêm y màu hồng cánh se, mái tóc dài duỗi về phía sau lưng, một sợi dây lụa màu bạc nhẹ nhàng buộc lên, quanh thân phảng phất có lớp sương mù bao phủ, vì thế dung mạo nhìn không được rõ ràng.
Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, vào cái ngày ngày nhìn thấy Triệu Mẫn, thì chung quanh nàng cũng phảng phất có vầng thái dương tỏa sáng, lần đầu gặp gỡ Hồ Phu Nhân, toàn thân nàng tựa hồ bao phủ một khối thủy tinh tinh khiết trong vắt, lần này nhìn thấy Vương Ngữ Yên, bao bọc nàng một lớp hơi sương, chẳng lẽ đây là những vầng sáng của các tuyệt thế đại mỹ nữ?