Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

Chương 1: Thâu bất tẩu đích bảo thạch - di tích thự quang thần điện

Chương Tiếp »
[1] Di tích Thự Quang thần điện

“Tôi không phải là người quá yêu thích game online, nguyên nhân tôi tiến vào trò chơi này, đơn giản vì muốn được ở bên cạnh người quan trọng của tôi”

Bạch Ngân đã từng nói như vậy.

Phù Trần nghe xong cực kỳ hạnh phúc. Bởi vì Phù Trần hiểu được, “người quan trọng” mà Bạch Ngân nói, chính là mình.

Vô thần giới online, dựa vào trò chơi kinh điển nhiều năm trước, một lần nữa tạo ra thế giới mới.

Rừng của tinh tinh, Thự Quang thần điện, khi thần còn chưa vứt bỏ thế giới này từng là nơi cung phụng nữ thần ánh sáng Hain.

Trước mắt chỉ còn lại một mảnh di tích thê lương.

Mặc dù không tới mức bị tàn phá đến không còn sót thứ gì, nhưng bên trong thần điện vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, xung quanh đầy mạng nhện cùng rêu xanh, như nhắc nhở những người đến đây, huy hoàng của nơi này đã qua đi.

Thời đại của thần đã hết, không bao giờ quay trở lại.

Trong thần điện ma vật xếp thành đàn. Hai hội viên của công hội “Nguyệt hạ hồi ức”, Phù Trần cùng Bạch Ngân vì muốn sưu tập nguyên liệu luyện kiếm mà ở trong này lăn lộn đã nhiều giờ.

Nguyên liệu là đá Nivea, hình trứng, màu xanh biếc, rớt ra khi đánh quái trông giữ thần điện Pantheon. Thật ra tính chất làm vật dẫn của nó cũng không cao, nhưng muốn rèn kiếm lại không thể thiếu.

“Tổng cộng cần 100, còn thiếu 67 cái”. Phù Trần nhẹ cau mày.

“Ừm. Cố thêm chút nữa, rất nhanh sẽ đủ.”

Bạch Ngân nói xong liền nghiêng người tấn công kẻ gác thành Pantheon, nhanh nhẹn phóng băng thú trấn trụ đối thủ, cuối cùng dùng lưỡi đao nước kết thúc.

“AAAAAAAA” Kẻ gác thành Pantheon kêu lên thảm thiết rồi hóa thành bụi phấn.

Nhìn chuỗi động tác liên hoàn này khiến Phù Trần rất vui vẻ.

“Quả nhiên làm pháp sư thật tốt…” cậu cười tủm tỉm khen: “Có phải nhờ áo choàng không? Nhìn thực phiêu dật, rất đẹp.”

“Không chỉ có áo choàng thôi đâu.” Bạch Ngân mỉm cười nhìn bảo vật đã theo mình suốt nửa năm, “Còn có thứ này.”

Bạch Ngân chỉ vào vũ khí của mình, pháp trượng linh âm cấp S.

Trượng linh âm trọng lượng nhẹ, toàn thân màu trắng sáng lấp lánh. Lực ma pháp cùng khả năng phòng thủ đều rất mạnh, xếp hàng cao nhất trong các loại trượng.

Để làm cây trượng này Phù Trấn đã phải trải qua rất nhiều giai đoạn khó khăn, cuối cùng đem được nó tặng cho Bạch Ngân. Bạch Ngân sẽ không biết, để mang trượng linh âm về cho anh làm quà tặng, Phù Trần đã phải tốn bao nhiêu sức lực.

Hơn nữa, tình trạng sức khỏe của Phù Trần từ trước tới nay vốn là điều khiến Bạch Ngân lo lắng nhất. Đáng tiếc người này lại chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa.

Cũng không phải anh không hiểu tâm trạng của Phù Trần…Anh hiểu lý do vì sao cậu đối với trò chơi này lại chấp nhất như thế.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Ngân dần trở nên ảm đạm.

Bởi vì nơi này là thế giới duy nhất mà Phù Trần có thể mặc sức chạy nhảy, là nơi duy nhất khiến cậu có được vui vẻ.

“Bạch Ngân, chúng ta lêи đỉиɦ tháp thôi, quái trên đó có vẻ nhiều hơn.”

Phù Trần lấy đao chém ngã một Kẻ gác thành Pantheon, có chút thất vọng nhìn mặt đất trống rỗng không có thứ gì rơi ra.

“Được.”

Bạch Ngân gật đầu rồi đuổi theo cậu lên tầng năm.

Tầng cao nhất của thần điện giống như một mê cung, quái vừa đông vừa dày đặc. Bởi vì đường đi rất khó nên bình thường không có người đến.

“Tớ kéo cậu đi khiến cậu bỏ rớt hoạt động của công hội. Không biết sau khi phát hiện thì sắc mặt của Giang Lưu sẽ trở nên như thế nào?”

Lời của Phù Trần nghe có vẻ rất xám hối, nhưng khẩu khí lại vô cùng khoái trá. Nhìn bộ dạng khoa chân múa tay của lão đại Giang Lưu vốn là trò vui được yêu thích của thành viên công hội.

“Không sao, chỉ cần có thể giúp được cậu là tốt rồi.” Bạch Ngân tưởng tượng đến Giang Lưu khi tức giận, cười nói, “Đúng rồi, cậu có biết hoạt động của công hội ngày hôm nay là gì không?”

“Là gì?”

“Đi quảng trường tưới hoa.”

“Phụt……” Nghe được đáp án ngoài dự đoán, Phù Trần lập tức phì cười, “Một đám người chạy tới nơi đó tưới hoa?”

“Ừm, qua hoạt động này, giá trị vinh dự(1) của công hội sẽ đủ để xây thành.” Bạch Ngân tiếp tục mỉm cười, “Giang Lưu đến hỏi GM(2) về việc xây thành, nắm chắc chúng ta đã đủ điều kiện, kết quả GM trả lời….”

“Trả lời thế nào?” Phù Trần hưng trí hỏi.

Anh ta nói: “ ‘Công hội của các ngươi nhiệm vụ lớn làm được rất nhiều, nhưng nhiệm vụ nhỏ thì một lần cũng chẳng có, điều này rất khó để thu phục lòng dân.’ Kỳ thật GM nói rất đúng, người ngoài đánh giá chúng ta vẫn đều là nửa khen nửa chê”.

“Nếu Giang Lưu làm thành chủ, ta rất nghi ngờ về việc bạo động của dân chúng ngày hôm sau.” Phù Trần liên tục cười lớn, “Thỏa nào cậu ta vội vội vàng vàng đi tưới hoa, ha ha ha ha……”

“Vậy nên việc chúng ta vắng mặt cũng chẳng phải điều gì to tát.” Ánh mắt Bạch Ngân trở nên vô cùng dịu dàng, “Hơn nữa, Giang Lưu sẽ không phản đối việc này.”

Trong lòng Phù Trần bỗng có chút nhộn nhạo, cúi đầu cười nói: “Tớ biết.”

Bạch Ngân là chỗ dựa của cậu, là thanh mai trúc mã cùng cậu lớn lên, là người bạn tốt nhất. Vốn nghĩ đã sớm quen với dịu dàng của Bạch Ngân, thế nhưng hiện tại, chỉ sợ càng ngày càng không thể buông tay.

Nhưng mà……Thời điểm buộc phải từ bỏ đã sắp đến. Thế nên hiện tại, cứ để cậu nắm chặt lấy Bạch Ngân đi…..

Phù Trần biết, bản thân cậu thật có lỗi với Giang Lưu và những thành viên khác của công hội.

Bởi vì mọi người đều có tâm lý muốn dựa vào Bạch Ngân.

Đây là chuyện không thể phủ nhận.

Trong mê cung, quái vật so với bên dưới nhiều hơn mấy lần. Đi qua một ngã rẽ, Phù Trần phát hiện Kẻ gác thành Pantheon cùng Kẻ gác thành đêm đang tụ tập tiến tới chỗ hai người họ.

“Có vẻ như quái hơi nhiều rồi nhỉ?”

Cấp bậc của Kẻ gác thành đêm cao hơn cấp bậc của Kẻ gác thành Pantheon rất nhiều. Với số lượng khổng lồ trước mắt, cho dù là Bạch Ngân cũng rất khó một mình đối phó, hơn nữa Phù Trần là thợ rèn, sức chiến đấu vốn tương đối yếu.

Như vậy, tốt nhất cứ nên….Chạy là thượng sách.

Phù Trần lập tức túm lấy Bạch Ngân dốc toàn lực chạy về phía trước, bất chấp nơi tiếp theo là hố đao hay biển lửa.

“Đừng đuổi theo bọn ta nữa a a a a….!”

“Phù Trần,……Nếu phía trước là đường chết, thì chúng ta coi như cùng nhau viên mãn.”

“Bạch Ngân! Đừng dùng cái giọng điềm nhiên này mà nói về điềm xấu như vậy! Nếu chết cậu liền bị dáng cấp đấy.”

Tại Vô Thần Giới online, điểm kinh nghiệm bị mất khi tử vong đối với nhiều người chơi thực sự là điều rất đáng sợ, nhất là với người đã bước vào giai đoạn chuẩn bị mãn cấp.

“Hệ thống nói: Ngài đã an toàn rời khỏi phạm vi công kích của Kẻ gác thành đêm.”

Trợ thủ Assas(3) trên vai kịp thời cung cấp tin tức tốt cho Phù Trần

“Hah, cuối cùng cũng thoát.”

“Liệu còn có nữa không?”

“Mặc dù thấy nhiều Kẻ gác thành Pantheon tớ rất mừng, nhưng càng hy vọng chúng nó từng con từng con xuất hiện chứ không phải một đám như vậy tiến đến.”

Phù Trần thở dài ngẩng đầu hỏi: “Bạch Ngân, đá Nivea còn thiếu bao nhiêu?”

“……”

Bạch Ngân không trả lời câu hỏi của cậu, ánh mắt đã bị thứ gì đó thu hút.

Lúc này Phù Trần mới chú ý, ở trước mặt bọn họ xuất hiện một cửa đá rất lớn.”

“Trước kia trong mê cung có cửa sao? Phải chăng là một cửa ra khác?”

“Không biết.” Bạch Ngân đẩy cửa, nói,: “Không phải vật sống, không mở được.”

Đã ăn sâu thói quen dùng “Vật sống” hoặc “Vật chết” để phán định.

Vật thể ở trò chơi có thể chia làm hai loại, loại thứ nhất là vật có khả năng di chuyển, thậm chí có thể thay thế làm đạo cụ để sử dụng khi cần thiết (chẳng hạn như dùng làm đồ phụ trợ trong chiến đấu); loại thứ hai là vật cố định, mọi người gọi là “Vật chết”, loại đồ vật chỉ để trang trí.

Khi đang cố đẩy cửa, Assas nói với anh “Ngài không có quyền mở ra”, vậy nên Bạch Ngân nghĩ cánh cửa này là vật chết.

“Vì sao lại tạo ra cánh cửa trong mê cung hoang vắng này? Nhất định là có bí mật nào đó…”

Dùng sức thử đẩy thêm một lần, kết quả không khác gì Bạch Ngân.

Cẩn thận quan sát phía trước, không phát hiện có cơ quan, nhưng phía dưới lại tồn tại một rãnh nông không biết để làm gì.

“Phù Trần….Cẩn thận phía sau”

Vừa quay đầu liền nhìn thấy đằng sau lại xuất hiện quái. Bạch Ngân lập tức xoay người đánh.

Hai người hợp lực gϊếŧ sạch Kẻ gác thành Pantheon liên tiếp tới. Phù Trần ngồi xổm vui vẻ nhặt đồ.

“Hì hì, ba, bốn, năm,….”

“Rơi ra thật nhiều.”

“Đúng vậy, là do Thượng đế phù hộ chúng ta nhanh chóng thu thập đủ. Tớ muốn trở về tạo ra thánh kiếm.”

Phù Trần đem hòn đá rơi ở góc tường bỏ vào trong túi, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “A….Bạch Ngân, thứ này không phải đá Nivea.”

Phù Trần cầm đá giơ lên. Bạch Ngân đi tới nhìn, quả nhiên phát hiện chỗ không giống.

Đá Nivea sáng xanh biếc, còn hòn đá này cũng màu xanh, nhưng là màu xanh nhạt ôn hòa.

“Kẻ gác thành Pantheon còn rơi ra thứ này nữa sao?”

Assas trên vai xem xét nói: “Đây là đá Nivela.”

Nivela…… Chỉ khác Nivea một âm, cũng chưa bao giờ nghe qua tên này.

“Thông tin của vật phẩm là gì?”

“Một loại đá quý vô cùng xinh đẹp”

“……”

Cái loại giả thích này, có cũng như không.

“Thôi, cứ nhặt, coi như vật kỷ niệm của chuyến đi này.” Phù Trần tiện tay cất đá Nivela vào túi hành trang.

“Màu sắc của nó rất giống màu mắt của cậu.” Bạch Ngân mỉm cười nhìn hành động trẻ con của Phù Trần.

“Đúng vậy.” Phù Trần cũng gật đầu cười.

Ở trước lò luyện.

Đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập, Phù Trần cùng Bạch Ngân liền hướng tới nơi cuối cùng cần phải đến.

Ý định của Phù Trần là tạo ra hai thanh song kiếm có thể sánh với thánh kiếm hiện tại.

Để cho xác xuất rèn thành công tăng lên, cậu đã mất rất nhiều thời gian chuẩn bị vật liệu, tốn rất nhiều sức để tăng cấp bậc kỹ năng của bản thân, cuối cùng cũng vạn phần nắm chắc.

“Cậu không thể sử dụng kiếm, cứ để lại công hội cho mọi người dùng là tốt rồi”

Phù Trần nhìn lò luyện đang sôi sùng sục, chợt nghĩ về nhiều chuyện, sắc mặt liền có chút ảm đạm.

“Giờ là lúc nên vì bọn họ mà làm một số chuyện”

“Cậu……”

Nghe xong lời Phù Trần nói, các nếp nhăn giữa lông mày của Bạch Ngân dần xuất hiện, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Phù Trần.”

Phù Trần biết đây là đề tài Bạch Ngân không thích, nhưng ngay lúc này, cậu vẫn quyết định nói ra.

“Bạch Ngân, những năm qua cảm ơn cậu đã chăm sóc….” Cậu ngẩng đầu, thản nhiên nói, “Tớ mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, còn làm hại cậu không tìm được bạn gái, thật sự……vô cùng có lỗi.”

“Lâm Nhạc!” Bạch Ngân nhíu chặt mi, nhịn không được liền gọi tên thật của Phù Trần, “Đủ rồi, đừng nói nữa!”

“Nguyện vọng được ở bên cậu vài năm trong vô thần giới, hẳn không thể thực hiện được rồi nhỉ?” Phù Trần nhìn gương mặt của Bạch Ngân, nhẹ nhàng cười rộ lên, “Thu Thụy, cậu là người tốt, tớ vẫn luôn rất thích cậu.”

“Lâm Nhạc……!”

Tính cách Bạch Ngân vốn điềm đạm, nhưng nhìn anh lúc này đã muốn nổi giận thật sự.

Bởi vì lo lắng cho cậu, thế nên mới tức giận, điều này khiến Phù Trần cảm thấy vui một chút, nhưng liền sau đó là bi thương như thủy triều cuốn lấy cậu.

Trong lòng Phù Trần tự hiểu, thời gian của mình không còn nhiều.

Với cái thân thể ngày càng suy nhược này, nếu không có lòng tin duy trì, phải chăng đã sớm hỏng rồi?

Cậu luôn tưởng tượng ra cơ thể của một người khỏe mạnh, tự do mà sống. Trước đây đã từng khát vọng cùng Bạch Ngân đi học bóng rổ, chỉ tiếc tất cả chỉ là một giấc mơ. Ở Vô Thần Giới Online, cuối cùng cậu cũng tìm được phương thức được cùng Bạch Ngân sóng vai đi.

Chỉ cần có thêm một phút đồng hồ…..

Thêm một phút đồng hồ cũng được.

Phù Trần tạo ra hai thanh kiếm thon dài, đem nguyên liệu theo thứ tự cho vào lò, tiến hành dung hợp các nguyên tố.

Trong khi đó, ánh mắt của Bạch Ngân ở phía sau như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cậu, vô cùng khó chịu.

Phải chăng Bạch Ngân đang thay cậu gánh lấy khổ sở?

Phù Trần đổ ra một đống đá Nivea. Bề mặt tảng đá ánh lên sắc xanh như một vật có sinh mệnh.

Thật đẹp.

Tính đi tính lại, hình như bản thân cậu đã độc chiếm Bạch Ngân rất nhiều năm.

Bạch Ngân hiểu biết, tính tình rất tốt, rất dịu dàng. Dù là trong hiện thực hay trò chơi, cậu cũng không muốn đem Bạch Ngân tặng cho bất cứ người nào.

Bạch Ngân là hội phó của công hội. Ở công hội từ hội trưởng đến hội viên, không ai không nghe lời anh. Bản thân cậu thường ở những thời điểm không thích hợp gọi Bạch Ngân đi, để lại đằng sau rất nhiều ánh mắt tiếc nuối.

Giang Lưu đối với chuyện này tỏ vẻ hiểu được. Nhưng mà, Phù Trần lại cảm thấy càng ngày càng áy náy hơn.

Không sao.

Tôi cũng sắp đem cậu ấy trả lại cho mọi người…..

“Rầm……”

Một trăm hòn Nivea được đổ vào lò khiến vô số bọt nước màu đỏ xuất hiện.

“Tiếp theo thêm cái gì?”

Thanh âm trầm ổn của Bạch Ngân vang lên đằng sau lưng. Nghe giọng nói, có vẻ cảm xúc đã khôi phục.

“Tim rồng.”

“Ừm.”

Nivea, ngân nguyệt phấn, tim rồng, sa nham, đá cường hóa, quặng đen……

Đem mười nguyên liệu đặc thù lần lượt đưa vào. Những vật liệu này là để cho thánh kiếm có được bề ngoài hoa mỹ cùng tính năng ưu việt.

Nên đặt tên cho thanh kiếm này như thế nào? Thự Quang? Long Ngâm?

Phù Trần không ngừng thêm nước.

“Được không?”

“Ừm…… Tốt lắm.”

Thời điểm đạt được thành quả cuối cùng đã đến, tim Phù Trầ đập liên hồi.

Toàn bộ quá trình rèn rất thuận lợi, hệ thống không xuất hiện thông báo dung hợp thất bại. Cho nên thanh kiếm này, nhất định sức mạnh tăng gấp đôi, là cực phẩm vũ khí.

Phù Trần cho rằng như thế.

Bởi vì quá mức tự tin, nên khi cậu thấy rõ vật phẩm đi ra từ trong lò, thiếu chút nữa thì ngất đi.

“Đây là cái gì? Kiếm của tôi đâu rồi?”

Phù Trần sợ hãi kêu lên.

Nhìn chằm chằm vật bạc trắng kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Rõ ràng khi đưa vào là khuôn của trường kiếm(kiếm dài), vì sao khi đi ra lại hy hữu mà biến thành đoản kiếm(kiếm ngắn)?

Giấc mộng thần kiếm của Phù Trần, tuyên bố bị phá vỡ.

Nằm ở nơi đó là một thanh đoản kiếm có vẻ ngoài hoa lệ, rất thích hợp làm đồ trang sức cho vương công quý tộc ngày xưa. Trên chuôi kiếm được khảm một viên bảo thạch xanh nhạt rất đẹp.

“Viên đá này…..!”

Phù Trần nhớ lại một hồi, cuối cùng nhăn mặt hướng Bạch Ngân nói: “Hóa ra tớ đem nhầm Nivela cùng với Nivea đều cho vào…….”

“……”

Bạch Ngân sửng sốt, lập tức nói: “Nếu thế hệ thống hẳn phải nêu lên “Vật liệu đã sai” chứ”

“Đúng vậy, tại sao không báo sai?”

“Hay là do Nivela cũng là nguyên liệu rèn vũ khí?

“Ừm….” Phù Trần vuốt cằm tự hỏi: “Nivela này cũng rất đặc biệt, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua vật nào như vậy.”

“Bây giờ phải làm sao? Phù Trần…… cậu định làm lại à?”

“Làm lại? Tớ không đủ sức rồi.” Phù Trần cầm lên thanh đoản kiếm vẫn còn nóng, tỷ mỷ quan sát, “Tuy rằng hình dáng ngoài ý muốn thay đổi, nhưng có lẽ thuộc tính không bị ảnh hưởng gì đi. Hay là lần này tớ tình cờ tạo ra được vũ khí ẩn? Bạch Ngân, cậu nói xem liệu thứ này có năng lực gì đặc biệt không?”

“Cậu đừng nghĩ sự tình tốt đẹp như vậy.” Bạch Ngân lắc đầu cười khổ, “Cũng chưa chắc.”

Với hệ thống rèn nổi danh nghiêm mật, do nhầm lẫn mà ngẫu nhiên tạo ra cực phẩm vũ khí là chuyện không tưởng.

“Mặc kệ, cứ mang nó đi kiểm định rồi kết luận sau.”

Phù Trần đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Mục tiêu của Phù Trần là trung tâm chứng nhận vũ khí ở thành thị. Vật phẩm do thợ rèn chế tạo phải qua nơi đó để hệ thống chứng nhận, sau khi phân biệt được tính năng vũ khí mới có được tên cùng với thông tin cho vật phẩm, sau đó liền bắt đầu sử dụng được.

NPC(4) nam mỉm cười tiếp đãi Phù Trần, xem xét đoản kiếm một lát rồi trả lại cho Phù Trần, nói:

“Thật có lỗi, không thể xác định được vật phẩm.”

“Cái gì……”

Phù Trần trợn tròn mắt.

“Nói rõ chút, không thể xác định là sao?”

“Chúng ta hiện tại không thể tiến hành xem xét và phân loại vũ khí này. Chúng ta sẽ đem số liệu báo cáo, mong người chơi kiên nhẫn chờ đợi kết quả chính thức, nếu có gì thắc mắc có thể trực tiếp liên hệ với Hồng Y 013 (5)”

“……”

Nhìn thái độ lễ phép công thức hóa của NPC, Phù Trần không khỏi có chút buồn bực.

Chẳng lẽ bản thân dùng hết tâm sức gian khổ chế tạo “Kỳ tích cuối cùng”, rốt cuộc chỉ là một vật trang sức vô dụng?

“Phù Trần……”

Tay Bạch Ngân nhẹ nhàng đặt lên vai Phù trần.

“Đừng bận tâm, hiện tại vẫn chưa kết luận được gì, tớ nghĩ sẽ mau chóng có kết quả thôi.”

Lời nói cùng nét mặt dịu dàng của Bạch Ngân là thứ có sức mạnh trấn an lòng người nhất.

Phù Trần nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

“Thật ra tớ không tức giận, chỉ là không mong cứ chấm dứt đơn giản như vậy. Ai ai…Quên đi, cứ dặt niềm tin vào nó vậy. Nên đặt tên cho nó là gì bây giờ?

“Trước đó phải tìm một cái vỏ xinh đẹp cho nó đã.”

“Ừ……”

Nivela a Nivela……Ngươi thật sự chỉ là một vật trang sức đơn thuần thôi sao?

Đáng lẽ không nên đặt quá nhiều mong chờ vào ngươi sao?

Phù Trần một lần nữa đem đoản kiếm dắt lại bên hông, cúi đầu nhìn viên đá Nivela ở chuôi kiếm. Viên đá xanh nhạt đang phát ra ánh sáng nhu hòa. Phù Trần bỗng nhớ tới lời nói trong thần điện của Bạch Ngân.

“Ánh mắt của cậu và nó giất giống nhau.”

Ánh mắt của tớ ư?

Tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Phù Trần quay đầu lại mỉm cười với Bạch Ngân:

“Kỳ thật, để nó trở thành vật trang sức đơn thuần cũng không sao.”

Từng ngày trôi qua, hai người vốn tưởng rất nhanh sẽ có kết quả thẩm định, càng ngày càng buồn bực.

Bởi vì danh sách công bố vật phẩm bổ sung hằng ngày thủy chung vẫn không có tư liệu của thanh đoản kiếm.

Bạch Ngân vài lần liên lạc với Hồng Y, Hồng Y chỉ nói vẫn còn đang xử lý, không hề có câu trả lời dứt khoát.

Bạch Ngân lo tâm trạng của Phù Trần sẽ vì thế mà xấu đi. Kết quả Phù Trần không vội cũng không chán nản, mỗi ngày đều mang theo đoản kiếm chạy khắp nơi, còn nói với Bạch Ngân, cậu càng ngày nàng thích nó.

Dùng một số tiền lớn tạo ra vật vô dụng, nếu chủ nhân đã không bận tâm thì người khác cũng chẳng còn gì để nói.

Nhìn cảnh tượng này, Bạch Ngân trở nên an tâm. Viên bảo thạch trên thanh đoản kiếm cùng ánh mắt Phù Trần giống nhau phát sáng rạng rỡ.

Sau đó……

Bỗng nhiên có một ngày Phù Trần cả ngày không đăng nhập.

Trong lòng Bạch Ngân vô cùng lo lắng, gọi điện đến Lâm gia hỏi mới biết Phù Trần lại nằm viện.

Lại nằm viện sao……

Bạch Ngân biết Phù Trần rất ghét bệnh viện, mỗi lần ở chẳng được bao lâu liền tự mình trở về nhà.

Nhưng sao lúc này cậu ấy không về nhà?

Vì sao không giống như trước kia gọi điện thoại cho anh cười tươi mà nói “Tớ trở về rồi đây!”?

Đêm đó, Bạch Ngân đang mệt mỏi thì bị điện thoại khẩn cấp gọi đến bệnh viện, đôi mắt Phù Trần đã vĩnh viễn khép lại, không để lại cho anh dù chỉ một cơ hội để nhìn cậu lần cuối.

Nét mặt cuối cùng của Phù Trần, thật bình tĩnh, thật thanh thản.

Ở nhà trẻ gặp nhau, hai mươi năm quen biết, Phù Trần mãi mãi rời khỏi cuộc sống của Bạch Ngân.

“Bạch Ngân, nhiều năm qua cảm ơn cậu chăm sóc, tớ mang lại cho cậu rất nhiều phiền toái, còn hại cậu tìm không được bạn gái, vô cùng, vô cùng có lỗi.”

Trước đây Phù Trần đã từng nói như vậy.

Lúc nghe được Bạch Ngân có chút giận, hiện tại nghĩ lại liền cười khổ.

Tớ đâu để ý tới việc nhỏ này……Nếu không phải vì cậu, làm sao tớ gia nhập trò chơi này chứ?

Tớ không phải là người quá yêu thích game online, nguyên nhân tớ tiến vào trò chơi này, đơn giản vì muốn được ở bên cạnh người quan trọng của mình.

Tớ đơn giản chỉ cần ở bên cạnh người quan trọng của tớ.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cậu hiểu chưa?

Sau khi Phù Trần qua đời được nửa tháng, Bạch Ngân mới một lần nữa trở lại trò chơi. Giang Lưu mẫn cảm nhận thấy điều gì đó, không hề trách Bạch Ngân vô duyên vô cớ mất tích.

Bởi vì Giang Lưu lo lắng, Bạch Ngân sẽ cùng Phù Trần rời khỏi Vô Thần Giới.

“Bạch Ngân, một mình tôi nói cũng chẳng có tác dụng gì, hy vọng cậu sẽ lắng nghe nguyện vọng của mọi người.”

Nhận lấy yêu cầu không rời đi của tập thể công hội, Bạch Ngân nhẹ nhàng thở dài.

Ngoài Phù Trần, Bạch Ngân biết bản thân anh cũng không bỏ được mọi người trong Nguyệt hạ hồi ức. Một năm ở chung, không có khả năng không nảy sinh cảm tình.

“Bạch Ngân?”

“Tôi không có ý định rời đi. Con đường phía trước của công hội còn rất dài, không phải sao?”

Có được đáp án này, Giang Lưu nhẹ nhàng thở ra.

“Phù Trần trước khi rời khỏi trò chơi đã đem kho hàng cá nhân chuyển nhượng công hội. Bạch Ngân, cậu có muốn cùng tới xem không?

Hai người đi đến kho hàng. Sau khi xác nhận thân phận, từ chỗ NPC lấy chìa khóa nhà kho của Phù Trần.

Thời khắc cửa kho mở ra, mọi người đều sửng sốt.

Kho hàng của Phù Trần là một kho vũ khí lớn. Các lọai vũ khí của mọi nghề nghiệp, cả to lẫn nhỏ đều có, thậm chí vũ khí bán trong các cửa hàng đều đầy đủ.

“Có vũ khí cấp A nữa….”

“Đúng vậy……”

Bạch Ngân tùy tay cầm một thanh đao lên quan sát, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.

Sự cuồng nhiệt của Phù Trần với trò chơi khiến anh luôn lo lắng. Giờ nhìn thấy cảnh này, Bạch Ngân liền biết Phù trần sau lưng anh thường lén lút vào trò trơi làm được không ít việc.

Hoàn toàn không để ý tới tình trạng sức khỏe của mình, quả thật bướng bỉnh đến đáng sợ.

Cậu……Nhất định trước khi đi phải lưu lại một chút gì đó sao?

Bạch Ngân lộ ra một nụ cười ảm đạm.

“Tuy rằng hiện tại đã muộn……Nhưng thật sự phải cảm ơn cậu ấy.”

Giang Lưu cợt nhả hằng ngày lúc này lại nghiêm túc mang theo vẻ mặt buồn bã.

“Chọn thời gian đem những thứ này phân cho thành viên công hội đi, đây là nguyện vọng của Phù Trần.”

“Tôi biết.”

Bạch Ngân nhớ tới tác phẩm cuối cùng của Phù Trần, đoản kiếm thần kỳ cho đến nay vẫn chưa có kết quả kiểm định, bỗng thấy vô cùng hoài niệm.

Bảo thạch màu xanh nhạt, có lẽ là vật tốt nhất để nhớ đến Phù Trần.

Vì thế Bạch Ngân tìm kiếm toàn bộ kho vũ khí, nhưng không hề thấy bóng dáng của thanh đoản kiếm kia.

Trước khi Phù Trần xóa ID, như bình thường vật phẩm trên người sẽ tự động trở về kho hàng, nếu vậy…….Nivela rốt cuộc đã đi đâu?

“Cậu đang tìm cái gì?”

“Đoản kiếm của Phù Trần, đó là vật trước kia cậu ấy yêu thích nhất.” Bạch Ngân nhíu mi, “Bây giờ không thấy.”

“Có muốn tới trung tâm quản lý tài khoản kiểm tra không? Có lẽ cậu ấy gửi lại ở chỗ ai đó.”

Giang Lưu đề nghị.

Kết quả, NPC thằng thừng trả lời Bạch Ngân “Ngài không có quyền xem ghi chép giao dịch của ID347.”

“Kể cả số liệu giao dịch cũng không thể?” Bạch Ngân kinh ngạc hỏi.

“Thật có lỗi, theo quy định, sau khi xóa bỏ ID thì tất cả tư liệu đều không thể công khai ra ngoài.”

“……”

Đã đến nước này, anh chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.

Đem Nivela nhầm thành Nivea, kỳ tích song kiếm trở thành đoản kiếm, phía công ty phát hành chậm chạp thông báo kết quả kiểm định…Bây giờ, một vật như vậy lại không biết đã lưu lạc tới nơi nào.

Vận mệnh của nó vốn là như vậy sao?

Trong lòng Bạch Ngân mơ hồ có một chút mất mác.

=====================================

(1): Giá trị vinh dự là cơ sở để đánh giá công hội. Giá trị vinh dự đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ công hội. Tích lũy giá trị vinh dự đến một điểm nhất định công hội có thể thăng cấp. Đẳng cấp cao nhất của công hội là 30.

(2):GM= Game Master: người trực tiếp làm cầu nối giữa gamer và công ty phát hành, đồng thời cũng là người giúp đỡ gamer về mọi mặt liên quan tới game.

(3) Assas là tợ thủ hỗ trợ người chơi. Cao 20 cm, hình dạng con vật do người chơi chọn. Lưu giữ tin tức nhân vật, nhiệm vụ, thông tin vật phẩm, chế độ chuyển đổi, tin tức hệ thống cung cấp, nội dung tán gẫu, cùng nhiều loại chức năng khác.

Nội dung nói chuyện của Assas với chủ nhân người ngoài không nghe thấy được.

(4) NPC Viết tắt của từ NON-PLAYER CHARACTER, là những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ người chơi.

(5) Ở trò chơi GM có hai loại, một là hắc y kỵ sĩ đoàn, hai là hồng y giáo sĩ đoàn. Hắc Y phụ trách xử lý tranh cãi cùng khiếu nại của người chơi, Hồng Y phụ trách hoạt động và xử lý lỗi kỹ thuật của trò chơi.
Chương Tiếp »