“Minh Lan! Con bé kia lấy quýt lại đây cho chị, nhớ bóc vỏ luôn!” Cô bé Như Lan ngồi trên xích đu.
Minh Lan ngồi yên trên gò đá chăm chú nhìn bầu trời, không nhúc nhích. Như Lan gọi thêm mấy tiếng thấy Minh Lan không phản ứng gì liền nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh ném tới. Vai Minh Lan nhói lên, đau quá đành quay lại, thấy cô bé Như Lan cười toe toét: “Đồ ngốc nhà ngươi, còn không nhanh bóc vỏ quýt cho bổn tiểu thư đi!”
Minh Lan im lặng nhìn lên bầu trời, chậm rãi bước đến cái bàn nhỏ, cầm quýt lên định bóc thì bị một bàn tay vươn đến, chặn lại. Bàn tay kia thon dài, mềm mại. Mười ngón tay cắt gọt sạch sẽ nhuộm màu hồng nhạt, sáng bóng.
“Như Lan! Em lại bắt nạt em Sáu! Xuống đây ngay cho chị!!” Chị cả Hoa Lan nổi giận đùng đùng bước đến, kéo Như Lan từ trên xích đu xuống: “ Hôm nọ, cha đã nói thế nào? Chị em với nhau, em Sáu ít tuổi nhất.Chúng ta làm chị phải chăm sóc và trông nom em ấy. Còn em thì ngược lại, suốt ngày toàn ức hϊếp em ấy! Đừng trách chị đi mách với cha đấy”
“Ai thèm bắt nạt em ấy chứ? Em chỉ nhờ em ấy bóc vỏ quýt hộ thôi!” Con bé Như Lan xoa xoa cái bụng nhỏ.
“Mấy đứa nha hoàn chết đâu hết rồi mà bảo cô chủ bóc vỏ quýt? Hay là nha hoàn của em đặc biệt quý báu, không sai bảo được?”. Hoa Lan trừng đôi mắt xinh đẹp to tròn. Mấy đứa nha hoàn vốn đứng một bên chế giễu, giờ cúi đầu, sợ hãi bước sang một bên. “Nhìn thấy cô Sáu tự mình bóc vỏ quýt, một đám các ngươi chết hết à! Không biết ngăn cản sao? Thật là một đám nha hoàn tốt, hôm nay còn biết đứng nhìn cô chủ bị chê cười. Hôm nào ta đến trước mặt lão gia và phu nhân, cho các ngươi về nhà hết. Cả ngày chỉ biết chế giễu người khác!!” Cô cả Hoa Lan răn dạy mọi người bằng câu chữ sắc bén.
Ngay lập tức, Như Lan không nghe lời liền níu lấy tay áo chị, hét to: “ Chị không được mắng mỏ người hầu của em, em đi mách mẹ! Vì một đứa ngốc, con của vợ lẽ mà gây khó dễ với em gái ruột của mình!”
“Mách đi! Mách đi! Vừa lúc, chị cũng muốn nói, thế nào mà con của vợ lẽ. Em Sáu chính là em của chúng ta, còn được cha bế đến chỗ của mẹ thì chính là em ruột của chúng ta. Em còn nói mấy lời ngu xuẩn ấy nữa, cẩn thận bị cha đánh roi đấy!” Hoa Lan dùng sức ấn ngón trỏ vào gáy Như Lan.
Như Lan tức giận nhưng không phản bác được; Minh Lan cúi đầu, giả ngu, im lặng.
Hoa Lan và Như Lan tuy là chị em ruột nhưng ngoại hình không giống nhau. Hoa Lan bề ngoài giống Thịnh Hoành, xinh đẹp, rực rỡ, hai đầu lông mày bừng bừng khí thế. Như Lan lại giống Vương thị, khuôn mặt đầy đặn, đoan trang, nói về tư sắc thì cũng hơi bình thường, nhưng tương lai còn dài, biết đâu lại phát triển theo chiều hướng quý phái. Tạo hóa đúng là không công bằng đối với chị em cùng cha, cùng mẹ nhà này. Cho dù ngoại hình như thế nào thì vẫn được cha mẹ nuông chiều, mấy đứa em út đều không so được với chị cả. Minh Lan chỉ hy vọng, Như Lan đừng tích tụ những bất công ấy trong lòng mà thêm sinh chuyện là được rồi.
Thực ra, ở bên Vương thị kiếm miếng ăn không khó đến vậy. Chị Hoa Lan và anh Trường Bách đã có sân riêng của mình. Em Trường Đống thì đang trong độ tuổi nhỏ nước dãi. Chỉ có con bé Như Lan, Minh Lan cần phải ứng phó. Kì thật, tính cách Như Lan cũng không hư hỏng, chỉ thường hay nổi nóng, thích lấy thân phận ra để dọa người, mỗi ngày thích được người ta a dua, ninh nọt. Nhưng vì trên nó có một anh, một chị nên không thể động vào. Bên phía dì Lâm cũng có một anh, một chị nhưng nó không trêu vào được. Đến em Trường Đống đi đứng còn chưa vững, trêu chọc chẳng thú vị gì, chỉ còn mỗi con ngốc Minh lan có thể để nó sai đến, bảo đi.
Những lúc như thế này, chị cả Hoa Lan giống như Tề Thiên Đại Thánh từ trên trời giáng xuống đến thay trời hành đạo. Chị thích Minh Lan, không muốn nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Như Lan. Trưởng nữ lại được sủng ái nên chị ấy ở Thịnh phủ, quyền uy ngang với ba vị trưởng bối, răn dạy em út, xử phạt bọn nô tài, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, tất cả đều có đạo lý.
Trong lòng Minh Lan rất cảm ơn cô chị xinh đẹp, uy nghiêm này. Chị ấy chính là thiên kim kiều nữ, từ ngoại hình đến gia thế không gì không có. Nàng thực sự mong chị vĩnh viễn được hạnh phúc, kiêu ngạo như vậy trong tương lai.
Giờ mỗi buổi sáng, Minh Lan được ma ma ôm đi cùng Vương thị và mấy chị em đến thỉnh an bà nội. Trước đó, vợ bé ở các phòng đã thỉnh an Vương thị. Lâm di nương thỉnh an rất có quy luật, ba ngày thỉnh an, hai ngày xin nghỉ. Nguyên nhân thì muôn hình vạn trạng: lúc thì người không được khỏe. Nếu Thịnh Hoành qua đêm ở phòng nàng ta, nàng ta sẽ đỡ thắt lưng nói trong người không khỏe. Nếu tối muộn chưa thấy Thịnh Hoành qua, nàng ta vuốt ngực nói tim đau. Mỗi lần Lâm di nương đến thỉnh an, Vương thị phải chuẩn bị tâm lý nguyên cả buổi, để bản thân khỏi nổi điên nhào tới cào cấu lên khuôn mặt động lòng người kia của dì Lâm, thực có tính khiêu chiến đức hạnh Vương thị.
Trái lại Minh Lan mới năm, sáu tuổi, chưa hiểu thế nào là mẹ ruột yêu thương, tuổi còn nhỏ lại ngốc ngốc, nên Vương thị không làm khó bé. Tất nhiên cũng sẽ không toàn tâm, toàn ý chăm sóc, dù sao đều cùng ăn ngủ với Như Lan, nếu người cẩn thận có thể vẫn nhìn ra chỗ khác nhau.
Mỗi bữa cơm dọn lên đều là đồ ăn Như Lan yêu thích. Minh Lan đi theo ăn, không có quyền lực được chọn đồ ăn. Quần áo Như Lan đều là đồ mới, còn Minh Lan thì mặc đồ thừa lại, mặc dù đa số là vẫn còn mới. Có đồ ăn, hoa quả mới lạ đương nhiên sẽ cho Như Lan ăn trước, phần còn lại để Minh Lan. Còn vàng bạc, đồ trang sức linh tinh, Minh Lan còn chưa thấy bao giờ. Tuy nhiên, mỗi lần xuất môn Vương thị vẫn sẽ cho đeo lên cổ và mang trên đầu một vài thứ cho có lệ.
Vì bản thân mình, Minh Lan vạch ra phương án hoạt động như thế này: vẫn nên giả ngu lúc cần giả ngu, nên cáo trạng lúc cần cáo trạng. Bi kịch của Giả Nghênh Xuân[‘] đã cho chúng ta thấy không phải nén giận sẽ được hưởng bình an. Một thứ nữ không có chỗ dựa, nếu không vì bản thân mà lộ diện, đấu tranh, thì có ai sẽ để ý đến ngươi, cái gọi là trời giúp mình đều là giả hết.
[“] Giả Nghênh Xuân: em chồng của Vương Hy Phượng, con của Giả Xá với một người hầu. Cô là người hiền lành, nhu nhược, việc gì cũng thờ ơ nên để cho bọn nha hoàn tự tung tự tác. Sau đó gả cho Tôn Thiệu Tổ, vì nhu nhược, mềm yếu, nên bị nhà họ Tôn bạo hành cho đến chết.
Bên cạnh Minh Lan là một ma ma đại lười, bảo đi đông thì đến tây, lúc sai bảo hai tiếng liền bĩu môi, tỏ vẻ không thích. Nhóm nha hoàn cũng học theo, lúc nào cũng lười nhác, không có sức. Minh Lan còn thường xuyên nghe thấy kiểu thái độ “Nói nhỏ thôi!”, hoặc là “Bên phải một lần, bên trái một lần, tất cả đều xong rồi, ép buộc người ta đến chết mất!”, “Còn bày đặt cô chủ sẽ thiết đãi, thực xem mình là thiên kim đại tiểu thư hay sao, chẳng qua là đứa con vợ lẽ sinh chứ gì!”, “Làm nhanh mà nghỉ sớm, đứa nào có kiên nhẫn thì đi hầu hạ cô chủ.” vân..vân…
Minh Lan vẫn im lặng, xem như chưa nghe qua, vẫn sai bảo như cũ. Do Thịnh Hoành đối với Vương thị vẫn chưa yên tâm nên hay đến thăm Minh Lan. Lúc đó, Minh Lan sẽ thành thật mà nói: “Tối khát nước mà ma ma không cho con nước uống;…Lần trước cha cho con nước Hải Đường phải không? Con còn chưa thấy lần nào…Phu nhân cho điểm tâm? Ma ma nói cháu bà thích ăn liền cướp đi…Ma ma nói không vá lại chỗ thủng trên quần áo con nữa.”
Ngay lập tức, sắc mặt Thịnh Hoành trầm xuống, Vương thị cũng thấy xấu hổ. Dạo gần này, bà ta vội vàng chuẩn bị lễ cập kê cho Hoa Lan nên không có thời gian đâu mà quản Minh Lan. Uy phong cả đời bà bị đám người hầu đánh mất hết mặt mũi nên tất cả lôi đi phạt hết. Lúc đầu, đám người hầu không phục, vẫn mặc cho Minh Lan đồ chật như cũ. Minh Lan cũng không làm gì, tiếp tục cáo trạng, nhưng mà đến lần hai thì đám người hầu đều ngoan ngoãn, Minh Lan cũng sống tốt hơn.
Thực ra cáo trạng chính là một kĩ năng sống, hiện đại và cổ đại ở Thịnh gia đều giống nhau. Cáo tốt thì cải thiện cuộc sống bản thân, cáo không tốt thì ngược lại, phương diện này đều có bí quyết. Đầu tiên, chọn đối tượng báo cáo phải chuẩn xác, từ đầu Minh Lan biết Vương thị không đặt nàng ở trong lòng, chỉ cần nuôi không chết là được. Thịnh Hoành thì còn nhớ đến điểm tốt của Vệ di nương, áy náy nàng tuổi còn trẻ mà chết đi, cho nên Minh Lan chọn đối tượng cáo trạng là Thịnh Hoành. Tiếp theo, mục tiêu cáo trạng cũng phải chuẩn, Minh Lan chỉ nhắc đến đám nha hoàn nhưng không đề cập tới Vương thị, còn nói Vương thị cho cái này, cái kia, là đám hạ nhân lười biếng dùng mưu mẹo, Vương thị bên cạnh nghe thấy cũng không sao. Cuối cùng, cái quan trọng nhất, phải giả ngu. Từ khi Minh Lan tỉnh lại vẫn mang bộ dạng ngốc ngếch, nói chuyện thì ấp úng, phản ứng cũng chậm chạp, hoàn toàn không có tâm cơ. Bộ dạng ngốc, ngược lại còn an toàn.
Dần vào hạ, ngày nóng bức, trời nóng đến bỏng da. Mỗi ngày, Minh Lan đều ngủ trưa trong phòng, hai đứa nha hoàn có trách nhiệm đứng ngoài cửa bắt đầu tám chuyện.
“Lễ cập kê của cô cả khí thế lắm, nghe nói nhà nào ở Đăng Châu có gia thế một chút, phu nhân đều mới tới, kiệu xếp hai hàng ở cửa. Sợ khách khứa nóng, phu nhân còn mua mấy chục xe chở băng, nước chảy qua băng vào từng chén. Lão gia còn tranh thủ hồi phủ xem lễ nữa đấy.” Một đứa nha hoàn mười tuổi ló mặt.
“Phu nhân còn đến Thúy Bảo Trai để đặt một bộ nữ trang. Ma ma kia nói đó là tiệm trang sức có tiếng nhất kinh thành, chẳng biết tốn bao nhiêu tiền của. Còn cái váy cô cả mặc trên người á, ma ma kia nói là trên đó còn thêu lưu thương[‘], dù đi lại hay đứng lên hoa văn cũng chuyển động theo như thật. Đó là mẹ đẻ phu nhân đưa đến, Cô cả mệnh thật tốt.Chị Mai, chị nói sau này cô chủ chúng ta…” Con bé bảy hay tám tuổi khuôn mặt bầu bĩnh nói.
[‘] “Lưu thương khúc thủy” – thả rượu trôi sông là một trò chơi dân gian cổ xưa. Mùa xuân, mọi người sẽ ngồi dọc theo bờ suối, người ngồi đầu nguồn sẽ thả chén trôi sông, chén dừng ở đâu, người ở đó lập tức uống rượu. Về sau thời Đông Tấn, nhà thư pháp Vương Hy Chi khởi xướng vừa chơi vừa vịnh thơ, 42 người chơi lưu thương uống rượu vịnh thơ làm thành tập “ Lan Đình Tập Tự”. Sau này lưu thương cải biến trở thành một tập tục của nữ nhi.
“Hài…Cô chủ của chúng ta sao so sánh được với cô cả, tiểu thư là con của phu nhân…”
Minh Lan nằm trong phòng nghe hai đứa nha hoàn buôn chuyện. Hai con nha đầu này được Vương thị phân cho nàng mang theo bên người để sai bảo. Đứa lớn gọi là Thu Vũ, đứa nhỏ gọi là Tiểu Đào. Đứa lớn là nha hoàn tam đẳng trong phòng Vương thị, còn đứa sau thì vừa mới được đề bạt lên, nghe nói cũng gần bằng tuổi cô Sáu thì dễ sống chung—nghĩ đến đây, Minh Lan lại muốn phồng má, không thể làm gì hơn.
Vì muốn chỉnh đốn lại gia quy trong phủ nên Thịnh Hoành đem tất cả đám nô tài đổi bằng hết. Ngoại trừ một số tâm phúc đắc lực của phu nhân và Lâm di nương, còn lại mấy đứa nha hoàn nhị đẳng vẩy nước, quét nhà đều chuyển đi hết, sau đó lại chọn mấy người hầu trong viện bổ sung. Mấy đứa thông minh, lanh lợi đều mang đến hết bên cậu chủ, cô chủ, tới lượt Minh Lan thì chỉ còn mấy đứa ngốc ngốc.
Nhưng mà… Cũng tốt, Minh Lân duỗi thân thể bé nhỏ, trở mình trên chiếu.
Lễ cập kê của Thịnh Hoa Lan, Minh Lan không được chứng kiến nhưng có thể tưởng tượng được nó như thế nào. Cô cũng không hâm mộ hay ghen tị gì, chỉ là lúc ngủ mơ thường hết sức liên tưởng. Thịnh Hoa Lan xuất thân như thế mới đúng là nữ xuyên không được đầu thai.
Lễ cập kê xong xuôi, Vương thị lòng phơi phới lập tức vùi đầu vào công tác tìm kiếm con rể, thường xuyên bàn bạc ý kiến với Thịnh Hoành và Thịnh lão thái thái. Khi đó, Hoa Lan sẽ che khuôn mặt thẹn thùng, trốn về phòng. Minh Lan cảm thán, xã hội đúng là tiến bộ, nhớ năm đó mẹ Diêu cầm ảnh chụp cho Diêu Y Y, nói về đối tượng hẹn hò. Toàn bộ quá trình Diêu Y Y đều tham dự, hơn nữa cuối cùng còn được quyền phủ quyết và quyền quyết định. Nhưng mà dù cho Thịnh Hoa Lan được yêu thương, cưng chiều đến vậy, chuyện hôn nhân chính mình, cô ấy cũng không được phép nhúng tay vào. Lần đầu tiên Minh Lan được chứng kiến cái gì gọi là “Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn”.[‘]
[‘]: Phụ mẫu chi mệnh tức là việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt hay do lời nói của người mai mối (môi chước chi ngôn), con cái không có quyền định đoạt.
Trải qua một khoảng thời gian bàn bạc, vợ chồng Thịnh Hoành lưu lại hai ứng viên cuối cùng, là đứa cháu thứ năm của Quốc Công phủ và con thứ của Trung Cần Bá phủ.Vợ chồng thương lượng còn chưa ra kết quả thì đại nhân Doãn Khưu Kính nhậm chức phủ Khai Phong đến cầu hôn cho con.
“Hoa nhi vừa mới đến tuổi cập kê, cũng chưa vội chọn con rể, nhưng Khưu đại nhân đã nhắc tới cửa hôn sự này, chúng ta cũng không thoải mái được đâu, hoặc là chấp nhận việc hôn nhân với Khưu gia,nếu không chấp nhận thì cũng phải tìm cách nói cho vừa lòng bên ấy.” Vương thị ngồi cạnh mép bàn gỗ mun đen khắc hình con dơi, trước mặt còn chất mấy đống kim bài bái thϊếp đỏ thẫm, tua trâm long phượng trên đầu rủ xuống rung rinh.
“Khưu huynh cùng tuổi với ta, hai nhà cũng hiểu rõ nhau, cửa hôn sự này thành cũng được, nhưng mà… ” Thịnh Hoành cầm cái quạt giấy làm từ gỗ Hoàng Dương cứ đi tới đi lui trong phòng.
“Nhưng mà cái gì, lão gia nói mau đi.” Vương thị sốt ruột la lên.
Thịnh Hoành ngồi xuống, đối diện Vương thị, bê tách trà sứ chạm nổi từ trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói: “Cậu hai nhà họ Khưu ta đã gặp rồi, từ ngoại hình đến phẩm hạnh đều xứng đôi với Hoa nhi. Nhưng mà ta vốn nghĩ không muốn Hoa nhi gả vào vương công phủ đệ, nơi đó tuy rằng phú quý nhưng chắc chắn không được như ý. Chúng ta với Khưu gia cũng môn đăng hộ đối, không sợ Hoa nhi bị thua thiệt. Nhưng lần đó đến kinh thành, ta thấy không ổn.”
Vương thị nghe thấy Hoa Lan mà gả vào công hầu thì khó ăn ở nên liên tục gật đầu, nghe được câu cuối còn cầm cây quạt tròn trong tay quạt cho Thịnh Hoành. Thịnh Hoành chầm chậm lại gần, thấp giọng nói: “ Hoàng hậu bây giờ chưa có con nên không được, xét về lâu về dài ưu thế nhất là Đức phi, Thục phi sinh ra hai vị hoàng tử là Tam Vương gia và Tứ Vương gia. Thánh thượng trì hoãn chưa lập thái tử, vì Tam Vương gia thân thể yếu ớt, qua tuổi bốn mươi mà vẫn không con nối dõi. Chỉ có Tứ Vương gia có con nối dõi nhưng lại cố ý hồi lâu mới ra đời. Giờ Thánh thượng thân thể còn khỏe mạnh, tương lai nếu lỡ may băng hà, thì những cận thần bên người các Vương gia sợ là có chuyện.”
Đối với việc triều đình Vương thị mù tịt, ngu ngơ nói: “ Việc này với hôn sự của đứa cả nhà ta thì có quan hệ gì? Đại nhân Khưu Kính là ngoại quan thôi đấy.”
“Nhưng anh trai của Khưu Kính là sư phó của Tam Vương gia đó!”Thịnh Hoành điên tiết. Thực ra ông ta cũng muốn cùng vợ tâm sự với nhau, nhưng mà tư tưởng hai vợ chồng bất đồng. Lâm di nương với ông ta lại tâm đầu ý hợp, lại là vợ bé.
Vương thị nghĩ thông suốt mà thấy sợ hãi: “Lão gia! Việc này không ổn, dù Thánh Thượng có lập Tam Vương gia hay không, chỉ cần Tam Vương gia không có con, thì sau này ngôi vị hoàng đế cũng thuộc về người khác! Thϊếp nghe nói, vị Tứ Vương gia cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi đâu.”
Nghe vợ nói thế, Thịnh Hoành gật đầu, tức giận nói: “Ta cũng thường xuyên khuyên bảo Khưu Kính huynh, ngoại quan như ta lại âm thầm kết giao với nội quan ở trong kinh còn chưa tính, nhưng chớ dây dưa với chuyện đại sự như lập thái tử ở kinh thành. Trong kinh nhiều công hầu bá phủ đều là loại thông minh, thế mà có mấy ai dính vào! Lúc trước, Tiên Đế lên ngai vàng cũng xem như thuận buồm xuôi gió, vậy mà cũng xử lý mấy vị không vừa mắt, loại bỏ bao nhiêu quan nhất phẩm, nhị phẩm, huống chi là chúng ta. Ta cũng khuyên mấy lần rồi, Khưu huynh không chịu nghe, ngược lại còn cùng anh cả thân cận gấp bội với Tam Vương gia. Ta cũng biết Tam Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, minh đức hiền hiếu, nhưng mà…nhưng mà..”
“Nhưng hắn không có con!” Vương thị cấp bách bổ sung cho Thịnh Hoành “Không có con thì Tam Vương gia có hiền đức cũng vô dụng. Khưu đại nhân quá hồ đồ, chuyện tranh quyền đoạt vị đâu phải chuyện đùa. Thϊếp thấy Tứ Vương gia nhất định lên ngôi.”
“Cũng chưa chắc.” Thịnh Hoành đột nhiên hồi thần “Khưu huynh với Tam Vương gia và những người phò tá đâu phải mấy kẻ râu ria hồ đồ. Bọn họ biết vấn đề của Tam Vương gia chính là không có con thì đã sớm tìm người kế vị, còn nghĩ ra cách giải quyết.”
Vương thị nói:“Cách gì?”
Thinh Hoành hạ thấp giọng xuống: “Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, bọn họ khuyến khích mấy đại thần đứng đầu tuyên truyền ra bên ngoài, muốn noi gương chuyện xưa của Tống Anh Tông[“].”
[“] Tống Anh Tông tên thật là Triệu Tông Thực được Hoàng đế Tống Nhân Tông nhận làm con nuôi sau này trở thành người kế vị.
Vương thị vặn xoắn cái khăn, tức giận sẵng giọng: “ Lão gia đừng dùng văn vẻ với thϊếp. Thϊếp đây chữ cùng đầy một sọt, có gì mà không biết chuyện về Tống Anh Tông.”
Thịnh Hoành xúc cảm hạ xuống, đành phải giải thích: “Nghĩa là, nếu Tam Vương gia kế vị mà sau này vẫn không có con, có thể nhận con trai của anh em làm con thừa tự. Thánh thượng cũng không phải chỉ có mỗi hai vị Vương gia, dưới còn có mấy Vương gia còn trẻ đã có con nữa. Dù sao xét mọi phương diện thì cũng là cháu của Hoàng đế.”
Vương thị vỗ tay, cười nói: “Ý kiến này rất hay. Mấy tiểu vương gia có mẹ xuất thân thấp kém không nói đến, Thánh Thượng cũng không để ý lắm nên vô duyên với ngôi vị hoàng đế, đưa làm con thừa tự rất hợp lí; Nếu…chuyện này có thể thành? Vậy Tứ Vương gia có chấp nhận không?”
“Có ai nói không đúng đâu? Nhưng mấy người cổ xúy chuyện nhận con thừa tự đã thành cái đinh trong mắt Tứ Vương gia, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất [“], nếu tương lai Tứ Vương gia kế vị, bên Khưu gia…” Thịnh Hoành chưa nói hết, nhưng Vương thị hoàn toàn hiểu được.
[“]: Ý là: không sợ việc to tát, chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ
“Giống như cá cược, nếu Khưu gia thắng thì cả họ được nhờ, nếu thua, Khưu gia nhất định thất bại thảm hại, nhưng đâu cần đặt cược làm gì? Khưu gia bây giờ cũng phú quý song toàn.” Thịnh Hoành than thở nói.
“Lão gia! Chuyện hôn sự với Khưu gia chúng ta không thể đồng ý. Bên Khưu gia tình nguyện đánh cuộc, nhưng chúng ta không thể mang Hoa nhi ra để đặt cược. Lỡ may có chuyện gì xảy ra, cả nhà chúng ta cũng liên lụy.” Vương thị đột nhiên nghĩ thông suốt, bà lấy mảnh vải đỏ thuê hoa hướng dương từ thắt lưng lau cái trán đầy mồ hôi, chợt ngẩng đầu hỏi ngược lại: “ Lão gia vẫn thường là người phúc hậu trong chốn quan trường, thường kết giao tốt với mọi người, giờ không có một người có năng lực để kết tình thông gia sao?”
Thịnh Hoành nói: “ Không phải không có. Lúc còn ở Tuyền Châu, ta đã từng tính toán kĩ lưỡng với đám bạn cùng khoa thi với cả cái đám bằng tuổi nhau rồi, nhưng không có ai hợp ý.”
“Không có ai hợp ý?”Vương thị nghi hoặc nói.
“Ngày ấy, nàng bảo chọn con rể phải như thế nào?” Thịnh Hoành nhìn bà một cái, học theo kiểu nói của Vương thị, từ từ nói: “Muốn dòng dõi tốt, của cải dày, nhân khẩu ít. Cha mẹ, anh chị em trong nhà đều tốt, quan trọng nhất là con người ta phải có năng lực, nếu đi học thì đã có công danh, nếu là thương nhân thì phải có sản nghiệp, nếu có võ công thì đã có tước vị. Ngày thường, đám bạn ta kết giao đều là thư sinh, cùng khóa thi hoặc cùng tuổi với ta. Người làm quan to không nhiều lắm, mấy đứa làm quan thanh liêm thì của cải ít, lấy đâu ra mà giàu có, với lại chúng nó đã được trưởng bối định hôn nhân cho rồi. Anh Liễu tự Đại Lý đấy rất được, nhưng mà con trai trưởng nhà hắn còn nhỏ quá, tương lai chỉ có thể sánh đôi với Như Lan thôi. Hài..”
Vẻ mặt Vương thị có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Lão gia đừng lo lắng, không được nhà này thì có nhà khác thôi. Thϊếp thấy Quốc Công phủ cũng rất được, tuy nhà hộ đã mấy đời lập tước vị, từ phong tước từ thời Thái Tổ đến nay đã là đời thứ ba. Trung Cần Bá phủ thì mới lập tước không lâu, với cả nhà họ gia cảnh cũng không được tốt cho lắm, sớm bị Thánh Thượng ghét bỏ, không nên kết giao là tốt nhất; Chỉ có Quốc Công phủ tốt, gia thế hiển hách, vừa có thể nở mày nở mặt, lại vừa thịnh vượng.”
“Thế này cũng chưa phải đúng đâu.”. Thịnh Hoành thong thả mở chiếc quạt giấy ra, phe phẩy: “Khi còn bé, ta từng theo lão thái gia và lão thái thái đến kinh thành ở, dạy học, đọc sách ở Quốc Công phủ với anh cả, nhà ta cũng không thua kém gì với họ; Bên ngoài có gọn gàng, sạch sẽ lắm, nhưng trong nhà ô uế cực kì. Cái trường học kia cũng ô uế lắm, ta với anh cả đọc sách chỉ nữa năm rồi chạy. Vừa rồi đến kinh thành làm việc, nghe nói Quốc Công phủ càng thêm ô uế. Nhà đông người, chủ tớ từ trên xuống dưới đều an nhàn hưởng vinh hoa. So với nhà ta chỉ hơn mấy đứa, cũng không hơn tuổi Trường Bách là mấy, mà mỗi phòng lại có hơn hai mươi con dâu và nha hoàn hầu hạ, như thế cũng quá xa xỉ, du͙© vọиɠ lớn quá rồi. Dù lớn hay bé thì cũng đều lãng phí, khoe khoang của cải, tiền ra thì nhiều, vào thì ít, đã sớm cháy túi. Ta với Chú Cảnh chẳng qua có để lộ ra chuyện Hoa nhi sắp cập kê nên nhà họ mới đến tìm ta có ý muốn kết tình thông gia.”
Vương thị hoảng sợ: “Ý chàng là, nhà họ chỉ nhìn vào đồ cưới của con gái nhà ta phải không?”
“Khó nói lắm, huống hồ chuyện bọn họ vơ vét đồ cưới con dâu đâu chỉ một, hai lần.”Thịnh Hoành khinh thường.
Vương thị do dự nói:“Nhưng mà tóm lại thì dù đó là quốc công phủ, có khoe khoang gia thế tiền tài như vậy, nếu không phải giờ đang khó khăn thì cũng đâu hơn Hoa nhi nhà ta.”
Thịnh hoành cười lạnh nói:“Nếu chỉ là chuyện tiền bạc, thì ta cũng sẽ không như thế này. Chính là con cháu nhà kia là loại chẳng ra gì, to xác thế mà toàn ở trong nhà, đọc sách, võ công được mấy chữ, may nhờ bản thân vợ chồng Quốc công không tồi, nhưng mà mấy đứa con thì…Hừ! Chi thứ nhất thì xa hoa, hoang da^ʍ vô độ, cả cha lẫn con đều như nhau. Chi thứ hai, à, nhắc đến con ruột hay con thứ chi này, tuổi đã cao còn liên tục cưới thêm vợ bé, từ nha hoàn đến thê thϊếp đều dâʍ ɭσạи rồi. Ở kinh thành ta còn nghe nói, hắn ta nay cả nha hoàn bên cạnh vợ đều mang lên giường, thật mang tiếng là người có văn hóa, suy đồi đến cùng cực.”
“Thϊếp thấy nhà họ dù gì cũng là một Quốc Công phủ sao lại vội vàng đến cầu hôn nhà chúng ta, chỉ là quan lục phẩm ở Tri Châu, e rằng mấy gia đình danh giá trong kinh không muốn gả con họ qua đây mà, phải không?”
“Lần này, phu nhân nói đúng.” Thịnh hoành xếp lại cây quạt, lắc đầu nói.
“Nhưng cũng không thể là Trung Cân Bá phủ được, Viên gia bây giờ môn đình vắng vẻ, tù túng.”Vương thị tức giận nói.
“Thực ra cũng không phải như thế.” Đến đây Thịnh Hoành bắt đầu hung phấn, nhiệt tình nói: “Lần này, ta đã cố ý đến thăm Trung Cần Bá phủ, gặp cả lão thái gia và mấy cậu chủ. Con trai cả đã kết thân với con gái nhà Chương đại nhân là Tế Tửu[‘] ở Quốc Tử Giám. Đứa còn lại ta cũng tiếp xúc qua, trầm ổn, lễ độ, lại nghiêm túc, tuổi còn trẻ mà đã chỉ huy binh mã năm thành trì, tất nhiên không phải người thường. Ta còn đặc biệt đến nhà Chỉ Huy Sứ họ Đậu để dò hỏi thêm về phẩm hạnh tài năng của nó. Lão Đậu kia nàng cũng biết đấy, từ trước đến nay đều cuồng ngạo, nhưng lão ta thực lòng khen ngợi tên Viên Văn Thiệu kia, còn nói chàng trai trẻ kia cũng vì gia thế liên lụy, mấy vị quan hay thế gia đều không dám kết thân, thấp kém một chút thì nhà họ xem thường, một đứa tốt tính thế mà đến hai mươi vẫn chưa kết hôn. Chắc là lão Đậu để lộ tin nên Viên gia liền nhờ người đánh tiếng.”
[‘] Tế Tửu là chức quan cao nhất ở Quốc Tử Giám, tương đương với hiệu trưởng trường đại học.
Mặt Vương thị vẫn cau có: “Chàng cũng nói, bình thường quan lại, thế gia không dám kết thân với nhà họ. Giờ nhà họ dù có phải nhìn vào tiền hay không, chúng ta sao phải gấp gáp làm gì!”
“Nói bậy! Nếu không phải nhà người ta giờ đang khó khăn thì Hoa nhi nhà ta cũng không với tới.” Thịnh Hoành dùng kiểu nói mỉa mai trả lời Vương thị, “Gia đình họ cũng xui xẻo. Ngày xưa khi Tiên đế còn sống, sơ sẩy bị cuốn vào vụ án phản nghịch của Y Vương, còn có cả mấy thế gia cũng bị đoạt tước vị. Mấy năm vất vả mới được Thánh Thượng khai ân, lập lại bản án cũ, mới phát hiện Trung Cân Bá Phủ và mấy công hầu bá phủ khác đều bị oan, bị vạ lây. Bốn năm vực lại gia nghiệp, nhà họ thực ra vẫn bị trách là cách hành xử không hợp tình hợp lý, ước chừng bị tước đoạt mười năm bổng lộc, nên mới khó khăn như thế.”
“Lão gia đã nói đạo lý đến thế rồi, sao còn muốn cùng nhà họ kết thân?”Vương thị bĩu môi.
“Nàng thì biết cái gì? Nếu là cái loại con cái vương công quý tộc có chút tước vị mà ngu ngốc vô năng, dù tổ tiên có che chở, vẫn không muốn đọc sách, không học võ nghệ, chẳng có chí tiến thủ nốt, mấy cái loại này đều chả ra gì. Mà Viên gia lại đã từng trải qua khó khăn, nên con cháu nhà người ta hiểu chuyện, từng trải qua đau khổ nên mới biết lập nghiệp chẳng dể dàng, ta thấy Viên Văn Thiệu rất được đấy.”
Vương thị vẫn như trước, quay đầu không nói gì. Thịnh Hoành đến bên, nắm lấy bả vai Vương thị, thì thầm nói: “ Hoa nha là con gái đầu lòng nhà ta. Dù ta có làm gì cũng không thể để con bé chịu thiệt thòi. Nhớ cái thời ta còn là một tri huyện bổ khuyết nho nhỏ, bị sai đến cái nơi nghèo xơ nghèo xác. Lúc đó Hoa nhi cũng chào đời, đến một vυ" em chúng ta cũng không tìm được. Ta vừa đọc sách, vừa làm chức quan nhỏ. Nàng vừa quán xuyến việc nhà, vừa chăm sóc ta và lão thái thái. Hồi ấy, Hoa nhi ngoan đến mức làm người ta đau lòng, không khóc lóc đến sinh chuyện. Giờ lớn hơn một chút, có thể giúp nàng xử lí việc nhà. Thật lòng mà nói, giờ ta có thêm mấy cô con gái, nhưng đứa ta hiểu rõ nhất vẫn là đứa bé Hoa này.”
Nhớ đến khoảng thời gian đó, mắt Vương thị liền đỏ. Giọng Thịnh Hoành cũng run nhẹ: “Khi đó ta nghĩ, dù ai thiệt thòi cũng không thể để Hoa nhi chịu thiệt. Không phải ta dùng Hoa nhi lấy người sang bắt quàng làm họ, hy vọng con bé có thể gả cho người đàn ông có thể gánh vác. Vợ chồng hòa thuận, cầm sắt cùng minh, sau này sinh được cả trai lẫn gái, cả đời bình an, xuôi chèo mát mái.”
Từ ngữ tha thiết đều xuất phát từ tấm lòng người làm cha, Vương thị rốt cuộc cũng rơi lệ, vội vàng cúi đầu, lau nước mắt. Thịnh Hoành nói tiếp: “Viên gia không tốt thì vẫn còn có tước vị che chở. Con đường làm quan không thuận lợi, thì ít nhất cũng có Bá phủ để dựa vào. Nếu Viên Văn Thiệu có chí, mai sau vinh hoa phú quý cũng đến với Hoa nhi.”
Vương thị đã bị thuyết phục, vừa lấy góc khăn lau nước mắt, vừa lên giọng: “ Xì! Một đứa chả ra gì cũng bị chàng ví như hoa như ngọc. Lão gia gặp chuyện đều hiểu rõ hơn thϊếp, nhưng cũng phải để thϊếp đi hỏi thăm xem Viên Văn Thiệu kia là người thế nào, hai mươi tuổi rồi, trong phòng hắn có mấy người. Nếu mà là cái loại ngang tàng, độc đoán, thϊếp cũng không chấp nhận, Hoa nhi của thϊếp không phải gả sang để chịu đầy đọa.”
“Ừ. Ừ. Đều theo ý nàng hết.” Thinh Hoành nồng nhiệt ôm chầm lấy vợ, “Thằng ấy nếu là cái loại ong bướm, ham sắc, thì ta là người đầu tiên không đồng ý. Vợ chồng ta phải tính toán kỹ lưỡng, tìm cho cái Hoa một đứa con rể đỉnh nhất.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở cổ đại, quan lại kết thân với nhau rất quan trọng, thường phải tìm hiểu rõ người trong nhà, điều tra cả ba đời nhà họ, cũng tính cả nhà có của hay không có của, phân cho một đứa hay nhiều đứa. Cha mẹ tốt thường sẽ chọn lựa cẩn thận cho con gái mình. Thường thì con trai vợ cả hoặc vợ lẽ thì được, còn con gái vợ lẽ thì không được chia đồng nào.