Chương 1: Người cuồng ngạo kiếm thuật ghê hồn
Cửa Tây thành Tương Dương có một tòa nhà đồ sộ chiếm đến mấy mẫu đất.
Những bức tường vây cao đến trượng rưỡi bao quanh tòa lâu đài này.
Hai cánh cổng sơn đen suốt ngày đóng im ỉm.
Thỉnh thoảng điểm mấy tiếng chó sủa gâu gâu phía trong tường khiến cho tòa nhà đã thần bí càng tăng thêm vẻ thần bí!
Chính giữa là một tòa đại viện cao lớn, chung quanh phòng ốc dầy như bát úp, nhưng những nhà hai bên rất ít kẻ đi lại giao thiệp với người trong viện.
Trang viện tuy kiến trúc tại giữa khu náo nhiệt mà hiển nhiên ở vào thế cô lập.
Một hôm đang lúc giữa trưa, một Toán mệnh tiên sinh (thầy tướng số) , tay trái cầm gậy trúc dài, tay phải cầm chiếc biển đề ba chữ "Báo Quân Tri".
Toán mệnh tiên sinh nhắm mắt, chống gậy dò đường từ từ bước đi.
Khí trời vào buổi tháng sáu đang mùa viêm nhiệt, lại gặp lúc giữa trưa nên trên đường ít người qua lại.
Toán mệnh tiên sinh áo quần lam lũ kia một mình đi trên đường cái lát bằng những phiên đá lớn.
Cây gậy trúc chống xuống mặt đường vang lên những tiếng lóc cóc nghe rất rõ.
Toán mệnh tiên sinh đi tới trước cổng tòa đại viện đột nhiên dừng lại. Cặp mắt lão bỗng giương to lên, lòng trắng chuyển động để lộ đôi tròng đen láy. Người ta nhận ra tiên sinh không phải đui mù.
Toán mệnh tiên sinh đưa nhanh cặp mắt lấp loáng ngó vào cánh cổng sơn đen, khẻ buông tiếng thở dài rồi tự nói một mình:
- Lại một vụ thảm khốc sắp xảy ra.
Mấy tiếng chó sủa gâu gâu từ trong viện vọng ra.
Toán mệnh tiên sinh nhíu cặp lông mày giơ cái biển "Báo Quân Tri" rao ba tiếng, thanh âm choang choảng.
Ðoạn tiên sinh bước nhanh về phía trước, thoáng cái đã biến mất trong ngõ hẻm.
Tiếng rao "Báo quân tri" của Toán mệnh tiên sinh hãy còn văng vẳng thì hai cánh cổng lớn sơn đen đột nhiên mở toang.
Một đại hán trung niên vọt ra. Ðại hán này thân hình cao lớn mình mặc áo màu lam. Má bên tả có một vết sẹo dao đâm. Tay dắt một con chó trắng lớn bằng con trâu nghé.
Ðại hán đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi từ từ đưa mắt nhìn lên cánh cổng thì thấy một thanh kiếm nhỏ ánh ngân quang rực rỡ cắm vào bạo cổng mé hữu. Chuôi kiếm buộc dây thao đỏ như máu rũ xuống.
Ðại hán áo lam thân thể to lớn giơ tay trái lên cầm lấy chuôi kiếm muốn rút ra, nhưng không hiểu tại sao hắn lại đổi chủ ý buông tay, lật đật chạy vào trong viện.
Lát sau đại hán dẫn một người trung niên trại tuổi ngũ tuần, râu dài đến rốn hấp tấp đi ra ngoài cổng.
Người này mình mặc áo dài bằng lụa xanh, ngoài khoác áo choàng bằng đoạn đen.
Người râu dài lộ vẻ hoảng hốt đưa mắt nhìn lên thanh tiểu kiếm trên bạo cổng, bổng sắc mặt xám ngắt. Y giơ tay lên rút thanh tiểu kiếm sắc bén cầm tay chú ý ngắm nghía. Trên lưỡi kiếm có khắc tám chữ "Lưới trời l*иg lộng thưa mà khó lọt" .
Phía dưới về mé tả tám chữ này là tấm Thái cực đồ nhỏ bé khắc vào chuôi kiếm.
Ðại hán áo lam mặt sẹo thấy lão già lộ vẻ hoảng hốt, liền khẽ nói:
- Nơi đây nhiều người qua lại, xin Quản gia hãy về nhà đã.
Lão già được kêu bằng Quản gia tay phải cầm thanh tiểu kiếm run bần bật không ngớt, dường như trong lòng lão có điều khủng khϊếp khôn tả.
Lão mơ màng như chưa nghe rõ câu nói của đại hán áo lam, miệng lẩm bẩm:
- Ðến rồi! Ðến rồi! Quả nhiên y đến rồi!
Ðại hán áo lam hắng giọng mạnh hơn rồi nhắc lại:
- Quản gia! Nơi đây nhiều người qua lại. Xin Quản gia về nhà rồi sẽ tính.
Lão áo xanh từ từ quay đầu nhìn đại hán áo lam một cái rồi gượng cười hỏi:
- Ngươi đã nghe thấy lời đồn đại về Thái Cực tiểu kiếm bao giờ chưa?
Ðại hán áo lam đáp:
- Tiểu nhân cô lậu chưa được nghe qua.
Lão áo xanh khẻ la lên:
- Hỡi ôi! Thế thì không trách ngươi được!
Ðột nhiên dường như lão nhớ tới việc gì trọng yếu liền đổi giọng hỏi:
- Có phải là ngươi nói là vừa nghe ba tiếng "Báo quân tri" ?
Ðại hán áo lam nghiêng mình đáp:
- Ðúng thế! Tiểu nhân bị ba tiếng "Báo quân tri" vang lên làm kinh động vội mở cổng coi, liền phát giác ra thanh tiểu kiếm này cấm trên bạo cổng.
Lão áo xanh lại hỏi:
- Mấy tiếng đó có chỗ nào đặt biệt?
Ðại hán áo lam đáp:
- Thanh âm chói tai hiển nhiên do một người có võ công đã vận nội lực phát ra. Vì thanh âm chấn động chứ không phải tiếng nói người thường nên tiểu nhân sinh lòng nghi hoặc, mở cổng ra coi.
Lão áo xanh thủng thẳng hỏi:
- Ngươi đi kiếm người đó tới đây, ta muốn gặp y, xem y có phải là...
Ðột nhiên lão đổi giọng:
- Thôi ngươi đi lẹ lên!
Ðại hán áo lam dạ một tiếng, khép cổng lại rồi đi liền.
Lão áo xanh bước thong thả đi vào đại sảnh ngồi xuống một cái ghế gỗ, mắt đăm đăm ngó thanh tiểu kiếm trong tay, ngơ ngẩn xuất thần.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đại hán mặt có vết sẹo lật đật chạy về đến trước sảnh đường nghiên mình nói:
- Tiểu nhân đã dò hỏi những người phụ cận thì quả có một Toán mệnh tiên sinh tay cầm biểu "Báo Quân Tri" qua đây. Nhưng tiểu nhân rượt đến sáu bảy dặm đường mà vẫn chẳng thấy bóng người đó đâu.
Lão áo xanh dường như đã dần dần trở lại trấn tĩnh gật đầu hỏi:
- Ngươi vừa nghe tiếng "Báo quân tri", lập tức ra mở cổng coi ngay phải không?
Ðại hán áo lam đáp:
- Ðúng thế! Dư âm chưa dứt tiểu nhân đã vọt ra cổng thì không thấy người kia đâu nữa.
Lão áo xanh nói:
- Chắc là y rồi...
Ðoạn lão vẫy tay, tiếp:
- Ngươi đi thông tri cho Trần bảo chủ ở Trần gia bảo và Tống trang chủ ở Bạch Dương trang, nói là ta có việc gấp cần thương nghị, mời hai vị tới ngay.
Ðại hán áo lam dạ một tiếng trở gót đi liền.
o O o
Cổng lớn đóng chặt. Ðêm tối mà trong đại viện nhà họ Quân vẫn không thắp đèn lửa chi hết.
Nhưng đêm nay bỗng khác hẳn.
Từ ngoài cổng cho đến trong viện lạc chỗ nào cũng treo đèn l*иg đầy tử khí chiếu sáng như ban ngày.
Hai gã đại hán mình mặc võ phục lưng dắt đơn đao giữ ở trong cổng khép hờ.
Bốn con chó lớn bằng con nghé chạy lui chạy tới xung quanh đình viện.
Trên nhà đại sảnh, bốn cây hồng trúc lớn bằng cánh tay trẻ con thắp lên sáng rực.
Một bàn cơm rượu đã bày sẵn sàng.
Lão áo xanh cùng một mỹ phụ trung niên trạc ngoài tứ tuần ngồi vào chủ vị.
Mé tả là một chàng thiếu niên vỏ phục chừng hai mươi tuổi, lưng cài trường kiếm và đeo chênh chếch một chiếc túi da hưu.
Mé hữu là một vị cô nương chừng 15,16 tuổi.
Dưới ánh sáng đen mớ tóc phủ trên đầu như làn mây biếc. Da mặt tươi thắm tựa bông hoa đào.
Nàng đẹp lắm, có điều ánh mắt lộ vẻ đam chiêu.
Cặp mày liễu hơi nhíu lại dường như có tâm sự lo âu vo hạn. Nàng ôm trong lòng một thanh đoản kiếm. Thêm vào đó, nàng mặc bộ võ phục màu tía, nên tuy nàng lo lắng mà không mất vẻ oai nghi.
Gã đại hán mặt sẹo bây giờ đã thay đổi y trang, mặc bộ võ phục sắc đen. Lưng quàng một cây nhuyễn tiên đứng ngay trước cửa sảnh đường.
Một tấm bình phong dựng giữa nhà đại sảnh che hết cảnh vật bên trong.
Mỹ phụ trung niên bỗng buông tiếng thở dài hỏi:
- Bây giờ là giờ gì?
Lão áo xanh đáp:
- Sắp sang canh ba.
Thiếu niên võ phục ngồi mé tả cất tiếng hỏi:
- Gia gia đã bảo người đó nhất định đến trước canh ba mà bây giờ sắp sang canh, sao chẳng thấy động tĩnh gì?
Lão áo xanh thở dài đáp:
- Hài tử! Ta chỉ mong hắn đừng đến nữa càng hay.
Ðêm đã khuya, đẩu chuyển sao dời, trống điểm canh ba.
Cánh cổng gỗ khép hờ đột nhiên kẹt mở!
Dưới ánh đèn sáng tỏ soi rõ người mới đến toàn thân mặt đồ trắng, lưng đeo trường kiếm, trạc tuổi mới 21,22 mà vẻ mặt lạnh lùng, cử động nghiêm trang, mặt đầy sát khí.
Hai gã đại hán võ phục mình giắt đơn đao đồng thời lạng người ra đứng chắn lối, đồng thanh quát:
- Bằng hữu! Giữa lúc thâm canh bán dạ đeo khí giới sấn vào nhà người ta nếu không phải để gian da^ʍ tất là quân trộm cướp.
Thiếu niên áo trắng thái độ cùng cử chỉ rất trầm tĩnh. Hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đại hán, thủng thẳng cất tiếng hỏi:
- Phải chăng đây là nhà Quân Thiên Phụng?
Hai đại hán cầm đơn đao đồng thanh đáp:
- Ðây chính là nhà ở Quân lão gia.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Nếu vậy tại hạ đã tìm đúng rồi.
Ngừng lại một chút, hắn hỏi tiếp:
- Hai vị là người thế nào với Quân Thiên Phụng?
Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên rút đơn đao ra lớn tiếng đáp:
- Chúng ta là hai tên vô danh tiểu tốt coi giữ trang viên cho Quân lão gia.
Thiếu niên áo trắng đưa mục quang lạnh lẽo đảo mắt nhìn hai gã, đủng đỉnh nói:
- Xin hai vị nhường lối cho tại hạ.
Ðại hán mé tả cười khanh khách hỏi:
- Các hạ nói vậy không sợ cơn gió lớn quét đầu lưỡi đi ư?
Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia thần quang uy hϊếp đáp:
- Hai vị đã tự tìm lấy cái chết thì đừng trách tại hạ thủ đoạn độc ác.
Ðại hán mé tả cầm đao tức giận quát:
- Thằng lõi miệng còn hôi sữa mà dám ăn nói vô lễ. Ta phải cho mi một bài học...
Gã chưa dứt lời, đột nhiên ánh hàn quang lóe lên, tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm hòa lẫn với tiếng khí giới rớt xuống đất.
Ai chú ý nhìn lại sẽ thấy cặp đơn đao ở trong tay hai đại hán rơi xuống đất.
Một tên ôm lấy cánh tay phải còn một tên hai tay đỡ cạnh sườn ngồi phệt xuống đất. Máu tươi ướt đẫm nửa người.
Hiển nhiên hai người đã bị trọng thương.
Thiếu niên áo trắng ngó lại hai đại hán một lần nữa rồi thủng thẳng tiến vào. Trên tay hắn cầm thanh trường kiếm có vết máu trát vào sau lưng đại hán mé tả rồi tra gươm vào vỏ.
Cử chỉ của thiếu niên áo trắng rất thong dong tự tại. Hắn không hoang mang không luống cuống, nhưng vẫn một vẻ lạnh lẽo. Khí thế bá đạo trấn áp lòng người. Phía trong cổng còn cách nhà đại sảnh đến 6,7 trượng. Khu trung gian nầy là một cái sân lớn. Chính giữa sân có đường đi lát gạch đỏ. Còn hai bên đều gieo một thứ cỏ rất ngắn màu xanh biếc.
Trong sân nguyên trước đã treo tám ngọn đèn l*иg, ánh sáng tỏa ra khắp đình viên.
Nhưng từ khi hai gã đại hán bị thương liệng đao đi rồi, tám ngọn đèn l*иg đột nhiên tắt ngấm.
Bây giờ trong sân tối mịt.
Thiếu niên áo trắng dừng lại một chút rồi tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
Ðột nhiên hai bóng đen nhanh như điện chớp nhảy vọt vào hai bên.
Thiếu niên áo trắng cổ tay rung động, hàn quang lấp loáng.
Hai tiếng chó gầm lên thê thảm.
Nguyên hai bóng đen chia hai bên tấn công thiếu niên áo trắng chính là đôi mãnh khuyển.
Kiếm pháp người áo trắng thật là ghê gớm!
Một con chó bị chặt đứt làm hai đoạn còn con nữa bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua đầu mà chết.
Giữa lúc ấy, trong đình viên tối tăm đột nhiên có thanh âm cất lên hỏi:
- Các hạ là ai? Ðêm khuya chống kiếm xông vào nhà dân động thủ gϊếŧ người, chẳng lẻ không sợ vương pháp ư?
Mấy câu này có giọng quan cách và giống như tự miệng một nhân vật ở phủ nha thốt ra.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên dừng bước, ngần ngừ một chút rồi đáp:
- Tại hạ đến kiếm già trẻ lớn bé nhà Quân Thiên Phụng. Nếu các vị không phải là con em họ Quân thì nên tránh khỏi chốn này hoặc đứng sang bên tự thủ bàng quan. Tại hạ quyết chẳng gϊếŧ càn người vô tội. Ai mà can thiệp vào thì bất luận là hạng người nào, thanh kiếm của tại hạ cũng chẳng dung tình.
Hắn nói xong lại cất bước tiến vào.
Mấy câu này rõ ràng để cảnh cáo những người trong trường. Bất luận người ở địa vị nào cũng đừng hòng ỷ oai danh quyền thế mà can thiệp vào vụ nầy, phải trông vào bản lãnh chân thực mới xong.
Người phát thoại trong bóng tối dường như đã nghe rõ giọng lưỡi kiên quyết của thiếu niên áo trắng và biết rằng chẳng tài nào đi tới chỗ thỏa hiệp được, nên cũng không nói nữa.
Lúc này thiếu niên áo trắng đã đi vào tới gần nhà đại sảnh.
Ðèn lửa sáng trưng soi rõ mọi vật.
Ðột nhiên hai tiếng veo véo lướt trên không bay tới.
Thiếu niên áo trắng đã cảnh giác đây là tiếng ám khí bé nhỏ. Lập tức hắn ngửa người lên cong đi theo thế "Thiết Bản Kiều", lưng dán xuống đất tràn mình đi một cái tránh xa ra bốn thước. Hắn toan đứng dậy thì hai luồng gió lại tập kích cấp bách.
Bỗng thấy thiếu niên áo trắng hạ thấp người xuống, lưng sát mặt đất. Thanh trường kiếm múa lên vù vù.
Hai tiếng chó gâu gâu lại vang lên. Hai con chó lớn lông trắng bị chặt thành bốn đoạn.
Thiếu niên áo trắng đứng ngay người lên tiếp tục rảo bước tiến vào.
Bỗng trong bóng tối có tiếng hô:
- Ðánh đi!
Ba điểm bạch quang lướt qua không gian vọt tới.
Thiếu niên áo trắng vung trường kiếm lên, kim khí chạm nhau bật ra những tiếng leng keng.
Ba chấm hàn quang đều bị rớt xuống.
Thiếu niên áo trắng múa kiếm hộ thân nhảy vọt đi như chim yến lướt sóng đến phía ngoài nhà đại sảnh.
Thân pháp hắn mau lẹ tuyệt luân. Những hảo thủ mai phục trong bóng tối bắn ra rất nhiều ám khí mà đều bị đánh rớt.
Thiếu niên áo trắng đã nhảy vào đến bên ngoài sảnh đường.
Lúc này đại hán sẹo mặt đã cởi nhuyễn tiên cầm tay đứng chờ trước cửa. Gã rung tay một cái.
Mười ba đốt ngân tiên đột nhiên dựng cả lên điểm tới.
Thiếu niên áo trắng bật tiếng cười lạt, cầm trường kiếm đẩy về phía trước để uy hϊếp cây nhuyễn tiên rồi nhảy xổ vào trước cửa sảnh đường lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là người thế nào với Quân Thiên Phụng?
Ðại hán mặt sẹo thấy thiếu niên áo trắng đi thẳng vào trong thì trong lòng kinh hãi, tự hỏi:
- Thằng lõi này dùng kiếm pháp gì mà ghê gớm đến thế?
Gã không trả lời thiếu niên áo trắng hất cổ tay muốn thu nhuyễn tiên về, đồng thời gã lùi lại phía sau.
Thiếu niên áo trắng cười lạt hạ thấp trường kiếm xuống nói:
- Ta chặt tay phải ngươi đây!
Tiếng quát chưa dứt, thế kiếm đã đi nhanh như điện chớp.
Ánh hàn quang lướt qua, cổ tay dùng cây ngân tiên đồng thời rớt xuống.
Ðại hán mặt sẹo rú lên một tiếng, vội lùi sang một bên.
Thiếu niên áo trắng không vào nhà đại sảnh ngay, vừa đảo mắt nhìn quanh vừa lạnh lùng quát hỏi:
- Vị nào là Quân Thiên Phụng?
Lão áo xanh từ từ đứng lên đáp:
- Chính là tại hạ.
Thiếu niên áo trắng đưa chân ra, không ai nhìn thấy gã chuyển động thế nào mà đột nhiên tiến đến trước bàn tiệc.
Hắn thủng thỉnh hỏi:
- Quân Thiên Phụng! Ngồi trên bàn tiệc này toàn là gia nhân của các hạ?
Quân Thiên Phụng trỏ tay vào mỹ phụ trung niên đáp:
- Ðây là chuyết kinh (vợ) của lão phu.
Mỹ phụ đứng lên khẻ nghiêng mình rồi lại ngồi xuống.
Quân Thiên Phụng ngó chàng thiếu niên võ phục mé tả nói:
- Gã là khuyển tử Quân Trung Bình.
Ðoạn lảo đảo mắt nhìn thiếu nữ ngồi mé hữu nói tiếp:
- Y là tiểu nữ Quân Trung Phụng.
Thiếu niên áo trắng mặt lạnh như tiền tựa hồ bao phủ một làn sương băng, không lộ vẻ chi hết, thủng thẳng hỏi:
- Thế toàn gia các hạ đều có mặt phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Cả nhà lão phu bốn người đều ở đây hết.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Tại hạ chắc các vị có mời mấy tay trợ quyền nữa đến thì phải?
Hắn ngoảnh đầu trông vào phía trong bình phong nói tiếp:
- Thôi ra đi còn nấp nách làm chi nữa?
Bỗng nghe hai tiếng hắng giọng, hai đại hán trung niên ở phía sau bình phong từ từ bước ra.
Cả hai người đều vận võ phục, ngoài khoác áo choàng.
Người mé tả đầu vai để lộ mũi đao thò ra.
Còn người mé hữu tay cầm phán quan bút.
Thiếu niên áo trắng ngó hai đại hán bằng cặp mắt lạnh lùng hỏi tiếp:
- Còn ai nữa không?
Ðại hán cài đao sau lưng chắp tay tự giới thiệu:
- Tại hạ là Trần Triệu Kỳ. Các bạn giang hồ quá yêu đặt cho ngoại hiệu là "Ðao Lý Tàng Tiêu".
Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
- Hay lắm! Ðể lát nữa tại hạ sẽ cho các hạ chết vì mũi tiêu của mình.
Trần Triệu Kỳ chau mày muốn nổi dóa nhưng lại cố nhẫn nại.
Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn đại hán cầm phán quan bút hỏi:
- Tôn giá tên họ gì?
Giọng lưỡi ra chiều uy hϊếp không giữ lịch sự chút nào.
Ðại hán cầm phán quan bút cười lạt đáp:
- Tại hạ là Tống Hồng Bảo ở Bạch Dương trang.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu trông lên nóc nhà hỏi:
- Hai vị đến đây phải chăng vì Quân Thiên Phụng?
Tống Hồng Bảo đáp:
- Bọn tại hạ muốn đứng giữa điều giải hai bên. Người có đạo thì mối oan gia nên cởi chứ không nên buộc. Các hạ rửa hận gϊếŧ người...
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cười gằn ngắt lời:
- Hai vị mà muốn đứng ra điều giải ư?
Trần Triệu Kỳ tức giận nói:
- Tại hạ qua lại giang hồ mấy chục năm mà chưa thấy nhân vật nào ngông cuồng như các hạ.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bữa nay tôn giá tới số rồi. Có chết cũng nhắm mắt được...
Tống Hồng Bảo nói:
- Bọn tại hạ không phải Quân Thiên Phụng mà xuất đầu. Chỉ muốn điều giải việc nầy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng quát lên:
- Câm miệng đi! Ngày trước lúc gia phụ bị gϊếŧ sao hai vị không đứng ra điều giải?
Trần Triệu Kỳ chậm rãi hỏi:
- Các hạ nói thế là không chịu nể lời bọn tại hạ rồi?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ðúng thế! Nếu các vị không phục, còn có ý bất bình thì cứ việc thay Quân Thiên Phụng đón tiếp mấy chiêu kiếm của tại hạ.
Trần Triệu Kỳ với tay rút thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra nói:
- Trần Triệu Kỳ nầy đã chạm trán rất nhiều cao nhân nhưng chưa thấy ai nhỏ tuổi mà đã kiêu ngạo như các hạ. Chắc các hạ phải là một cao nhân mang tuyệt kỹ ghê gớm.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên rung tay veo véo đâm liền hai kiếm.
Hai chiêu kiếm nầy rất là kỳ ảo bức bách Trần Triệu Kỳ phải lui liền ba bước mới tránh khỏi hai nhát kiếm. Trong tay y cầm thanh Khai sơn đao mà không tài nào thi triển được.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Nếu bên các vị còn người nào nữa thì ra hết đi để động thủ cùng một lúc. Như vậy để cho tại hạ khỏi mất thì giờ.
Trong hai đại hán thì Tống Hồng Bảo dày công phu hàm dưỡng hơn, nhưng cũng bị thái độ ngạo mạn của thiếu niên áo trắng làm cho lửa giận bốc lên.
Y hằn hộc nói:
- Các hạ uy hϊếp người như vậy là quá lắm.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Trước khi chưa động thủ, các vị còn có cơ hội trốn thoát.
Tống Hồng Bảo hai tay cầm hai cây phán quan bút nói:
- Xem chừng bữa nay không có cuộc chiến đấu không xong.
Thiếu niên áo trắng vẫn một giọng khích bác:
- Vụ nầy không liên quan gì đến hai vị mà hai vị cứ nằng nặc đòi động thủ. Thế là hai vị tự tìm lấy cái chết.
Hắn chưa dứt lời đã vung trường kiếm.
Ánh hàn quang lấp loáng chia ra đánh vào Tống Hồng Bảo và Trần Triệu Kỳ mỗi người một chiêu.
Thế kiếm lẹ quá, Tống Hồng Bảo không kịp hất bút lên đỡ gạt, phải nhảy tạt ngang tránh ra năm thước.
Trần Triệu Kỳ đã chuẩn bị từ trước, phóng thanh Khai sơn đao tống đẩy ra một chiêu "Cự Hổ Môn Ngoại" vạch thành một đường đao quang ngăn chặn thế kiếm. Thanh Khai sơn đao trên tay nặng tới 36 cân. Y hy vọng khí giới trầm trọng của mình hất bay được trường kiếm của thiếu niên áo trắng.
Không ngờ kiếm pháp của thiếu niên áo trắng kỳ bí vô cùng. Hắn xoay chuyển thế kiếm một cách tuyệt diệu tránh khỏi lưỡi đao. Thanh kiếm của hắn có khác nào một con linh xà chồm xuống cắn cổ tay đối phương.
Trần Triệu Kỳ giật mình kinh hãi. Y thấy thanh trường kiếm của đối phương chụp xuống nhanh như chớp, nếu không bỏ thanh Khai sơn đao ở trong tay đi để rụt về tránh kiếm thì tất bị thương. Nhưng nếu chịu nước lép bỏ khí giới thì oai danh mấy chục năm trên chốn giang hồ sẽ bị trôi theo dòng nước trong giây lát.
Giữa lúc đang do dự chưa kịp quyết định thì thanh trường kiếm của thiếu niên áo trắng đã hớt trúng cổ tay y thành thương tích rồi.
Trần Triệu Kỳ vội xòe năm ngón tay bỏ thanh Khai sơn đao để rụt tay về thì đã chậm mất rồi.
Cổ tay mặt y bị thanh trường kiếm ác độc của thiếu niên áo trắng cắt đứt hai đường gân mạch.
Máu tươi chảy ra như suối. Cổ tay mềm rũ xuống.
Thế kiếm của thiếu niên áo trắng ác độc phi thường.
Chỉ một nhát đã khiến cho Trần Triệu Kỳ nổi danh mấy chục năm phải bỏ đao và đứt gân mạch, vĩnh viễn thành người tàn phế.
Thế là Ðao Lý Tàng Tiêu Trần Triệu Kỳ bị thiếu niên áo trắng đã bại ngay hiệp đầu và từ nay trở đi y không cầm đao bằng tay phải được nữa. Vụ đấu tàn nhẫn nầy khiến cho người nghe phải biến sắc.
Thiếu niên áo trắng thu trường kiếm về, đảo mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Dương trang chủ Tống Hồng Bảo, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đến lượt trang chủ.
Tống Hồng Bảo qua lại giang hồ mấy chục năm chưa từng thấy thế kiếm nào kỳ bí và ác độc đến thế. Y thấy Trần Triệu Kỳ vĩnh viễn thành người tàn phế thì trong lòng kinh hãi vô cùng.
Nhưng thiếu niên áo trắng chỉ mặt chỉ tên để khiêu chiến trước mắt bao nhiêu người, y chẳng thể giả câm giả điếc, đành đâm liều lên tiếng:
- Kiếm chiêu của các hạ ác độc vô cùng!...
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Bây giờ trang chủ chỉ có hai đường. Một là cầm khí giới tỷ đấu, hai là lập tức dời khỏi Quân trạch.
Tống Hồng Bảo đứng ngẩn người ra. Y biết rằng đi đã không được mà đánh cũng không yên.
Quân Thiên Phụng đột nhiên đứng dậy xua tay nói:
- Tống huynh! Y vì tiểu đệ mà đến đây nên để cho một mình tiểu đệ đương đầu. Còn Tống huynh và Trần huynh đã không có cách nào điều giải được thì đành bỏ đi thôi.
Lão ngừng lại một chút rồi chấp tay xá dài Trần Triệu Kỳ nói tiếp:
- Tiểu đệ làm cho Trần huynh bị liên lụy, trong lòng rất đỗi không yên. Nghĩa cả và thịnh tình của Trần huynh tiểu đệ xin vĩnh viễn ghi vào tâm khảm. Nếu đêm nay mà tiểu đệ không chết thì sau nầy có ngày báo đáp.
Bỗng nghe Trần Triệu Kỳ bật tiếng la hoảng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm! Thất Tuyệt Ma Kiếm! Ðúng là Thất Tuyệt Ma Kiếm chuyên dùng để tàn hại thân thể người khác, hay phế bỏ võ công.
Mấy tiếng la hoảng khác nào vượn khóc lang gào. Khiến cho người nghe phải kinh tâm động phách hồn vía lên mây.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt đang lạnh lẽo đột nhiên sát khí đằng đằng, hững hờ nói:
- Phải rồi! Kiếm pháp mà tại hạ thi triển đây đúng là Thất Tuyệt Kiếm.
Trần Triệu Kỳ nói:
- Mấy chục năm nay, chưa một ai giữ được võ công dưới kiếm chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Ðột nhiên y co giò chạy như điên ra ngoài sảnh đường.
Thiếu niên áo trắng cũng không ngăn trở để mặc y chạy đi.
Cặp nhãn thần lạnh lẽo chăm chú nhìn vào người Tống Hồng Bảo nói:
- Bây giờ các hạ đánh hay chạy trốn thì quyết định mau đi!
Tống Hồng Bảo trong lòng kinh hãi đến cực điểm, hai tay cầm hai cây phán quan bút, ngập ngừng hỏi:
- Nghe nói người sử dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm đều có một tay, một mắt mà sao các hạ...
Thiếu niên áo trắng đột nhiên giơ tay kiếm lên, ánh hàn quang vừa lay động, cây phán quan bút trong tay trái Tống Hồng Bảo đã bay vọt ra rồi rơi xuống bàn tiệc đánh choang một tiếng làm bát đĩa vỡ tan tành, canh rau bắn tung lên.
Thế kiếm này thần tốc phi thường.
Tống Hồng Bảo giơ bút lên đỡ gạt thì đã không kịp nữa.
Cây phán quan bút bên tay trái bay ra. Ðồng thời bốn ngón tay cũng bị chặt đứt rớt xuống nền sảnh đường lát gạch xanh.
Ánh đèn lửa sáng rực, trông rõ cả bốn ngón tay còn run bần bật vì da thịt co lại.
Tống Hồng Bảo vừa kinh hãi vừa đau đớn, lật đật chạy vội ra ngoài sảnh đường chuồn đi.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn bốn phía rồi lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn mời những ai trợ lực nữa thì gọi họ ra cả đây.
Hiển nhiên thiếu niên áo trắng chẳng những kiếm thuật kỳ bí tàn độc mà nội công cũng rất thâm hậu.
Quân Thiên Phụng mặt xám như tro tàn lắc đầu đáp:
- Dù có còn ai thì cũng bị thương dưới lưỡi kiếm của các hạ.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ba tiếng lớn. Tiếng cười làm rung động cả gian sảnh đường, đèn lửa cũng phải lung lay.
Thiếu niên áo trắng ngừng tiếng cười, nét mặt lạnh lùng thoáng hiện lên màu thảm đạm, lộ vẻ đau thương từ từ cất tiếng hỏi:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ có biết tại hạ là ai không?