Chương 29

Nhϊếp Lẫm để mặc cô làm xằng làm bậy, đồng thời rất kiên định trong các việc liên quan tới cô.

Thư Yếu ngủ bù một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa tinh thần tỉnh táo hơn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhϊếp Lẫm trông chừng cô không rời nửa bước.

Cô ngũ thì anh ngồi bên cạnh im lặng tập tạ.

Thư Yếu hơi hé mắt nhìn trộm anh một cái.

Vóc người Nhϊếp Lẫm rất tốt, vai rộng eo hẹp, cơ bắp chắc nịch đều đặn.

Trên lưng anh có một vết sẹo dài, vết sẹo đó bị kẻ địch tấn công bất ngờ trong lúc chấp hành nhiệm vụ của mấy năm về trước để lại

Cũng chính vào lúc đó Thư Yểu mới thầm cảm khái.

Sau này cô nào được làm người phụ nữ của Nhϊếp Lẫm hẵn là rất có phúc hưởng lắm đây.

Nhϊếp Lẫm về thành phố Bắc có một tháng nghỉ phép, mà anh chỉ muốn ở bên cạnh Thư Yếu thôi.

Nhưng Thư Yếu thì tránh anh như tránh tà, mượn cớ tăng ca chuồn nhanh khỏi nhà anh.

Ủy viên hẹn cô đi dạo phố, hai người đều thích mua sắm, tới tối đi ăn cơm Tây rồi tới ba quẫy tiếp.

Bản thân Thư Yếu có rất nhiều sở thích, học chuyên ngành ngôn ngữ, năm nào cũng có học bỗng, thời đại học còn là chủ tịch câu lạc bộ văn học, thời cấp ba từng lấy được học bổng cuộc thi Olympic Toán.

Bị gia đình bắt học mấy năm dương cầm và múa, lớn lên còn nổi hứng với đàn nhị, có thời gian cô không có chuyện gì làm bèn tới bên hồ Tây Đàm chơi hợp tấu với các ông bà cụ.

Ủy Viên từng đánh giá khách quan rằng con người Thư Yếu nhìn thì nhu mì hiền dịu, chứ thật chất là đóa hồng hoang, khó có người đàn ông nào trái buộc được côn

Mấy hôm nay tâm tình Thư Yếu không được tốt lắm nên mặc sức buông thả trong sàn nhảy

Người tới bắt chuyện nhiều, Thư Yểu không lấy làm lạ, đến bản lĩnh từ chối cũng được dày công tôi luyện mà ra.

Cô ung dung, phóng khoáng, không rụt rè.

Sau đó trong tiếng hoan hôn cuồng nhiệt lơ đẳng nhìn thấy Ngụy Thiệu Nguyên ngồi trên ghế khách quý lầu hai.

Từ lúc cô vừa bước vào thì ánh mắt Ngụy Thiệu Nguyên đã dính lấy cô rồi.

Nhìn cô buông thả, nhìn cô say sưa, nhìn cô cuồng dã.

Gương mặt Thư Yễu chìm trong ánh sáng sặc sỡ, nhiều thêm mấy phần quyến rũ mê hoặc.

Cô nháy mắt, hơi nghiêng đầu đứng trong đám đông mìm cười với Ngụy Thiệu Nguyên, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta.

Thư Yểu nổi hứng nhất thời nên không cho là thật, sau đó cô tiếp tục hòa vào trong điệu nhạc sôi động.

Chỉ chốc lát sau. Cô vừa xoay người thì đâm vào lòng Ngụy Thiệu Nguyên.

Sàn nhảy nhiều người chen chúc không có chỗ lui, Thư Yếu làm theo phản ứng có điều kiện đi tìm điểm tựa —— cô ôm cỗ Ngụy Thiệu Nguyên.

Ngụy Thiệu Nguyên cứ thế ôm lấy eo cô.

DJ đổi bài hát, tiết tấu càng nhanh càng nóng bỏng hơn.

Đều là chơi đùa cả, Thư Yếu chẳng nghĩ nhiều làm gì dứt khoát kéo Ngụy Thiệu Nguyên nhảy cùng.

Ngụy Thiệu Nguyên thích mặc màu đen, chiếc áo sơ mi đen hôm nay có điểm nhấn nổi bật hơn những chiếc khác.

Nhìn kỹ một chút sẽ thấy chất liệu vải trên trên cánh tay là vải sa, lúc ẩn lúc hiện quyến rũ chết người.

Thư Yếu lỡ mồm buộc miệng khen lên.

Do tiếng nhạc quá lớn, Ngụy Thiệu Nguyên nghe không rồi cúi đầu hỏi: "Cái gì?"

Thư Yếu ghé tới như mặt áp mặt với anh ta nói vào tai: "Ngụy tổng, bộ đồ của anh rất đẹp."

Ngụy Thiệu Nguyên chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo, câu này còn đòi mạng hơn cả những lời nịnh hót mà anh từng nghe.

DJ bỗng đổi nhạc lần nữa, tiếng nhạc ồn ào sôi động biến mất thay vào đó là tiếng saxophone du dương uyển chuyển.

Sàn nhảy tɧác ɭoạи phút chốc trở nên đầy tình tử.

Thư Yếu uống nhiều rượu chân đứng không vững, hơn nữa trọng lượng cơ thể bám lên người Ngụy Thiệu Nguyên.

Đồ hoàn mỹ quá mức dễ kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của đàn ông.

Ngụy Thiệu Nguyên nghiêng đầu, cánh môi như có như không ngậm lấy vành tai của Thư Yểu, cất giọng hỏi trong tiếng nhạc đậm chất tình: "Tối qua sao không nghe điện thoại?"

Thư Yếu đáp thẳng: "Không muốn nghe."

Ngụy Thiệu Nguyên sầm mặt.

Thư Yểu chơi xấu, nhướng mày hỏi: "Ngụy tổng, lúc anh ở chung với nửa còn lại có muốn nghe điện thoại không?"

Vẻ mặt Ngụy Thiệu Nguyên trầm tĩnh mà sâu xa, không ăn nhằm gì với chiêu khích tướng của cô.

Anh ta đã cho người điều tra rồi, bộ đội đặc chủng thanh mai trúc mã đó của cô không có quan hệ yêu đương chân chính gì với cô cả.

Người phụ nữ này lúc làm việc có năng lực vượt trội, lúc chơi đùa cũng là cao thủ chẳng những phóng khoáng mà còn thông minh.

Ngụy Thiệu Nguyên hỏi theo lời của cô: "Vậy giờ em đang làm cái gì? Đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với tôi à?".

Nói đùa gặp phải lưu manh hàng thật giá thật nào có là đối thủ.

Mặt Thư Yếu lập tức đỏ lên muốn đẩy anh ta ra.

Ngụy Thiệu Nguyên buông eo cô ra chuyển sang dắt tay cô đi lên lầu hai.

Thư Yếu lảo đảo không chịu nghe theo, cô lê bước chân chỉ sang bên phải, "Ngụy tổng, tôi mời anh uống rượu nha."

Ủy Viên đi đâu quẫy rồi không biết, chỗ bàn bọn cô không có bóng người nào, trên mặt bàn chỉ còn lại số rượu mà người trước đó tới bắt chuyện với cô để lại.

Ngụy Thiệu Nguyên ngồi xuống với cô.

Thư Yếu lấy đại một ly rượu màu đỏ tươi cho anh ta, cười rạng rỡ nói: "Ngụy tổng, nể mặt chứ."

Mắt xếch của Ngụy Thiệu Nguyên rất có cảm giác tồn tại, lúc nhìn chăm chú ai đó càng thêm nóng bỏng hơn.

Thư Yếu lấy nhu khắc cương, không tránh không sợ hãi nhìn thẳng vào nó bằng vẻ mặt vô tội mà dịu dàng.

Ngụy Thiệu Nguyên nhận lấy ly rượu của cô, không nghĩ nhiều nốc một hơi cạn sạch. Anh ta ném cái ly rỗng lên sô pha sau đó túm lấy cổ tay cô kéo cô tới trước ngực.

Trái cổ của Ngụy Thiệu Nguyên cử động, ánh mắt nóng bức, anh ta trầm giọng hỏi: "Thư Yếu, muốn làm bạn gái của tôi không?"

Ánh đèn sặc sỡ huyền bí phản chiếu lên gương mặt đẹp trai của Ngụy Thiệu Nguyên sinh ra một loại ảo giác rực rỡ chói lóa

Lời tỏ tình kiểu này, Thư Yếu đã chinh chiến trăm trận lòng tĩnh như mặt hồ nghe xong không gợn chút sóng nào.

Cô vừa định nói lời từ chối thì điện thoại trên bàn của cô sáng lên.

Thư Yếu nghiêng đầu nhìn, là cuộc gọi của Nhϊếp Lẫm.

Cô bỗng cảm thấy phiền.

Tâm tình hỏng bét mấy ngày qua ập trở lại hệt như sóng biển, đúng lúc đập lên tảng đá trong lòng.

Cô không bắt máy, sau đó là vòng tuần hoàn hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác chẳng khác nào máy đọc, cảnh tượng giống như trước kia.

Lòng chơi xấu đã chìm xuống của cô lại nỗi trở lên, cô nhìn sang Ngụy Thiệu Nguyên.

Đôi mắt là thứ không lừa được người khác nhất.

Dã tâm, du͙© vọиɠ, bắt cam, rục rịch, toàn bộ đều viết đầy trong đó.

Ngụy Thiệu Nguyên nhìn thấy rõ sự động lòng và tính hiếu thắng không chịu thua trong lòng Thư Yểu.

Anh ta thăm dò nghiêng người tới, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, mỗi chạm môi. Thư Yếu chần chừ chốc lát nhưng sau cùng vẫn tiếp nhận.

Nụ hôn của Ngụy Thiệu Nguyên không theo quy luật, không được dịu dàng thậm chí là không hiểu tiến hành tuần tự từng bước. Độ ẩm lan rộng, bờ vai Thư Yểu khẽ run lên.

Tâm tư nổi loạn tràn ra lẫn quẫn ngay bên bờ vực, sau đó là mất kiểm soát.

Điện thoại vẫn đang reo.

Màn hình chưa tắt.

Thư Yếu càng thấy phiền hơn, cô giơ hai tay ôm cổ Ngụy Thiệu Nguyên bắt đầu chủ động đáp lại.

Một nụ hôn cầu thả qua quýt, dần dần bắt đầu có đôi phần vui vẻ. Điện thoại thôi reo nữa.

Bầu không khí xung quanh vẫn đang sôi nổi, tiếng nhạc sôi động, đầu người nhún nhảy lắc lư.

Lúc Thư Yểu hôn môi cô mở to mắt cứ thế nhìn Ngụy Thiệu Nguyên đang chìm đắm.

Sự mới mẻ duy trì chưa được bao lâu, Thư Yểu bỗng cảm thấy mất hứng.

Cô vừa định đẩy anh ta ra thì chợt có trực giác khác thường ập tới.

Loại trực giác này rất quen thuộc, thậm chí có thể nói là sự ăn ý hiểu ngầm. Thư Yểu quay đầu qua.

Ở chỗ cửa ra vào quán bar cách đó ba năm mét, sắc mặt Nhϊếp Lẫm còn đen hơn cả màu da của anh lúc này.

Anh nhìn cô giống như sắp rơi vào địa ngục.