Chương 2

Lệ Chiêu đi xuống trước, bởi vì anh quá bắt mắt, đặc biệt là khi đứng ở trên cao, bên dưới có hàng trăm đôi mắt nhìn lên. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len cashmere đen tuyền, cổ áo cao tới nửa cổ, ngay cả như thế thì dấu vết ái muội trên bên phải cổ càng giống như giấu đầu lòi đuôi.

Trong lòng mỗi người đều đang tự biên tự diễn một màn kịch, nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài. Chỉ ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, khe khẽ kích động.

Mười phút sau, Nghê Y cũng xuống lầu.

Cô thay một chiếc váy ren màu trắng, so với chiếc váy trước của cô thì có vẻ bảo thủ, từ ngực đến mắt cá chân, đều che đến kín mít. Đa số lực chú ý của mọi người đều dồn lên người Lệ Chiêu, chỉ có một vài người nhìn đến cô, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Nghê Y rời khỏi Lệ gia, bị gió lạnh rót đầy cõi lòng. Cảm giác khô nóng lúc vừa rồi tiêu tán gần như không còn, các giác quan quay trở lại, chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn. Tên biếи ŧɦái Lệ Chiêu này, véo người ta cũng không nương tay chút nào.

Nghê Y đến nhà Thời Di.

Thời Di vừa nhìn thấy vết đỏ trước ngực cô, khϊếp sợ hỏi: “Lệ Chiêu có phải đàn ông không? Anh ta không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào sao?”

Nghê Y cười lạnh, cả đời anh đều không quen biết bốn chữ này.

“Sưng lên rồi.” Thời Di cẩn thận bôi thuốc “Hôm nay không phải sinh nhật ba anh ta sao, hai người thế nào vậy?”

“Không phải hai người, là một mình anh ta.” Nghê Y sửa lời.

Thời Di thở dài, “Cậu vẫn nên tận lực trốn tránh anh ta một chút, vui buồn thất thường, thất sự khiến người ta sợ hãi.”

Nghê Y nhắm mắt, có thể trốn thì tốt rồi, người đàn ông điên rồ này. Kết thúc đề tài không thoải mái, nói tới chính sự: “Nói chuyện với Trần Quốc Vĩ thế nào rồi?” Nghê Y hỏi.

“Chẳng ra gì.” Thời Di lắc đầu “Không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói chú hai cậu cũng muốn 3% cổ phần trên tay ông ta. Ông ta cố ý lên giá, khó mà cho đáp án chính xác được.”

Nghê Y không chút do dự nói, “3% cổ phần này, tớ nhất định phải nắm được.”

Công nghiệp Trừng Lan là tâm huyết do một tay Nghê Bác Minh sáng lập ra, cũng từng có những thời điểm thịnh vượng, vinh cao, nhưng sau khi Nghê Bác Minh mất đi, phong cảnh không còn như xưa. Cung Vân là người không đáng tin cậy, một lòng theo đuổi mùa xuân thứ hai. Ép buộc Nghê Y vốn đang học thiết kế, chuyển sang học kinh doanh. Miễn cưỡng tồn tại và đương đầu trước mưa gió, từ năm ngoái, hội đồng quản trị đã đưa ra những ý kiến khác nhau, nói muốn bán công ty cho một doanh nghiệp tư nhân.

Trong tay Nghê Y tổng cộng có 48% cổ phần, không chống lại nổi sự đồng thuận của các lão cổ đông.

Cổ phần hai bên ngang bằng nhau, thắng thua còn phải phụ thuộc vào thời cơ.

Nghê Y thế đơn lực mỏng, sứt đầu mẻ trán, giống một nữ hiệp khách trên giang hồ, cả người tràn trề nhiệt huyết, không biết quay đầu lại.

Người khác không biết, nhưng Thời Di làm trợ lý cho cô hai năm, cô ấy quá rõ ràng những chua xót trong đó.

Vốn tưởng rằng Cung Vân gả cho Lệ Khang Thật, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, dựa vào danh vọng của Lệ gia, dù thế nào cũng có thể dễ dàng hơn một chút. Không nghĩ tới, lại gặp phải tên quỷ tu la Lệ Chiêu tâm tình bất định như vậy.

Cũng không trách Nghê Y nói anh ta biếи ŧɦái.

Biết rõ thân phận lẫn nhau, còn dùng thủ đoạn như vậy đẩy người ta vào chỗ chết. Nhưng nếu nói Lệ Chiêu thích Nghê Y tới mức nào thì chưa hẳn đã đúng. Không nói tới việc ra tay tương trợ, ngay cả nước sông không phạm nước giếng cũng là yêu cầu xa vời.

Nghê Y giống như một con cá, không chỉ muốn anh dũng gϊếŧ địch vượt Long Môn, còn phải cẩn thận bảo vệ cho ao cá nhỏ của mình có thể an cư lạc nghiệp.

Tối thứ sáu, trước khi Nghê Y đi gặp Trần Quốc Vĩ, cô đã hạ quyết tâm, mặc kệ đêm nay có khó khăn thế nào cũng phải thu phục họ Trần kia. Cô và Thời Di phối hợp ăn ý, một người phụ trách chuốc rượu, một người phụ trách thổi gió bên tai. Trần Quốc Vĩ óc ngắn bụng phệ, bị dụ đến mặt mày hồng hào.

Thời cơ tới rồi, Nghê Y khen ngợi nói: “Trần tổng, nhà ngài gia nghiệp lớn, nhường cho tôi chút cổ phần nhỏ bé này, tôi đây ra giá cao hơn thị trường, cũng không để ngài thiệt thòi, có được không?”

“Chút cổ phần đó, tôi cũng chướng mắt, nhưng hôm qua lãnh đạo công ty các cô còn mời tôi ăn cơm.”

“Lần tới ta cũng mời ngài ăn cơm nha.” Nghê Y cười rộ lên, má lúm đồng tiền lấp ló, giống như mặt trăng rơi xuống thế gian, đúng là cô gái đẹp tuyệt trần hiếm có.

Trần Quốc Vĩ nuốt một ngụm nước bọt trong yết hầu, cười híp mắt, đặt tay lên đùi cô.

Vẻ mặt của Nghê Y không thay đổi, một hơi uống hết ly rượu. Thời Di ở bên cạnh nhanh chóng đưa hợp đồng tới, mồm năm miệng mười nói “Trần tổng, thế tối nay chúng ta ký cho xong hợp đồng luôn nhé.”

……

Bên trong phòng bao tại ngã rẽ cuối hành lang, Trì Sính ngâm nga đi vào. Ném một câu với mấy người đang chơi bài trên bàn: “Cậu của cậu đang ở phòng bên cạnh, có muốn qua chào hỏi một tiếng hay không?”

Có thể xuất hiện ở nơi như thế này, hầu hết đều là người một nhà. Trong lời nói có ẩn ý, người nghe phải suy đoán chính xác.

Người bạn không để bụng nói “Phiền toái.”

“Đúng vậy, cậu của cậu càng già càng dẻo dai, còn muốn hai cô gái phục vụ, ăn cũng tiêu được nha.” Trì Sính nhướng mày với Lệ Chiêu ngồi bên tay phải, “Có phải người họ Nghê mặc đồ trắng đều tuyệt vời như vậy hay không?”

Có người lên tiếng, “Cậu thì biết đươc mấy người họ Nghê?”

Trì Sính nói: “Một người.”

Lệ Chiêu không chút để ý cắn điếu thuốc, ngón tay dài khẽ nâng đẩy những quân bài không cần thiết ra ngoài. Yên tĩnh đánh xong ván bài, tuy rằng thắng được rất nhiều tiền, nhưng trên mặt anh lại không thấy một chút cảm xúc nào.

Trì Sính bước tới, cười nói: “Cứ giả vờ tiếp đi.”

Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng động.

Tiếng mắng chửi, kêu la, trộn lẫn tức giận của người đàn ông đặc biệt chói tai. Trì Sính vừa nghe thấy liền vui vẻ, búng tay với một người bạn, “Ồ, cậu của cậu đấy.”

Bên ngoài, Trần Quốc Vĩ mặt mũi đầy máu, một tay ấn trán, tức giận đến nhảy dựng lên “Con đàn bà chết tiệt, mẹ nó tôi muốn các người phải chết!”

Ông ta gào lên một tiếng, phòng bên cạnh lập tức có 4, 5 người đồng lõa hùng hổ lao ra.

Thời Di bị dọa đến choáng váng, đỡ Nghê Y, “Sao, sao bây giờ!”

Nghê Y thầm mắng, đàn ông không một ai tốt lành cả.

Mười phút trước.

Cô chịu đựng móng heo của Trần Quốc Vĩ, cho rằng chuyện hợp đồng đã được giải quyết.

Trần Quốc Vĩ nở nụ cười đầy dầu mỡ, bút trên ngón tay đổi tới đổi lui, “Nhưng hôm nay rượu này tôi còn chưa uống đến tận hứng.”

Nghê Y đứng lên, đồng thời mượn cơ hội thoát khỏi sự quấy rầy của ông ta. Sau đó không nói hai lời, uống cạn 3 ly rượu Ngũ Lương Dịch, dạ dày nóng như lửa đốt, đôi mắt sáng như sao trên trời, cười nói: “Chú Trần, ký hợp đồng đi.”

Trần Quốc Vĩ ngồi trên ghế, thứ mà ông ta nhìn thấy là bắp đùi thon dài trắng nõn của cô, nhìn tới mức hô hấp của ông ta trở nên hỗn loạn. Ông ta đi tới ôm lấy Nghê Y, khó dằn nổi nói: “Cô uống cùng tôi, tôi còn chưa uống đã.”

Nghê Y xách bình rượu, trực tiếp đập lên trán ông ta, “Khốn kiếp.”

Chỉ là cô không dự đoán được, lão già khốn kiếp này lại còn dẫn người theo, tửu lượng của Nghê Y vốn không tốt lắm, thời điểm tốt nghiệp trường đại học H khoa thiết kế, nhiều lắm cô chỉ uống được nửa chai bia. Sau khi Nghê Bác Minh qua đời, cô ngây thơ tiếp quản Công nghiệp Trừng Lan, mấy năm nay ngược lại tửu lượng đã tăng lên không ít.

Nhưng cho dù có tăng thì đêm nay cô cũng đã uống quá nhiều rồi.

Nghê Y đứng không vững, đầu lại đau, Thời Di gấp đến độ sắp khóc, “Nghê Nghê, nhanh lên nhanh lên.”

Cô sao có thể nhanh được, mỗi một bước đi, hai mắt đều choáng váng.

Thời Di kéo cô bỏ chạy, mắt thấy Trần Quốc Vĩ chuẩn bị đuổi tới đây, bên trái đột nhiên có người gọi cô, Trì Sính tựa bên cạnh cửa, một tay đút trong túi quần, một tay cầm thuốc lá, cười nói: “Hừ, nơi này.”

Xuất phát từ bản năng cầu sinh, Thời Di vội vàng đẩy Nghê Y vào căn phòng phía sau anh ta.

“Loảng xoảng” một tiếng vang lớn, bước chân không ổn, Nghê Y gần như bị quăng ngã vào phòng. Một cú này khiến cô thiếu chút nữa hộc máu, thật vất vả mới hòa hoãn được cơn sóng cồn cào trong bụng, bất chợt nghe thấy Thời Di giống như được đại xá kêu to: “Lệ tổng!”

Nghê Y ngẩn người, ngẩng đầu.

Lệ Chiêu gác chân, lười biếng cao ngạo ngồi trên chiếc sô pha da màu nâu, tựa như một thước phim thời cận đại. Hôm nay anh không mặc âu phục chỉnh tề, cúc áo sơmi cài hờ hững, gương mặt anh tuấn đang cúi đầu châm thuốc.

Que diêm chiếu sáng lên đôi môi anh, màu nhung óng ánh, thoạt nhìn vừa phúc hậu lại vô hại. Chỉ là anh quá trầm tĩnh, khiến người ta ý thức được, anh vốn không có ý định muốn ra tay cứu giúp.

Thời Di vừa tức vừa gấp lại sợ hãi, “Nghê Nghê bị người ta bắt nạt!” —— rất giống đứa trẻ tìm được người lớn trong nhà.

Lệ Chiêu ngay cả nửa con mắt cũng không bố thí cho cô, chỉ lãnh đạm

nhìn về phía Trì Sính, “Người nào cũng có thể bước vào đây sao?”