Chương 4: Chuyện ăn uống
Nói đến nghề nghiệp, Thầm Mến tiên sinh có một tiệm cà phê của riêng anh.
Ngoài việc cung cấp các loại cà phê ngoại, Thầm Mến tiên sinh còn tự mình làm các món điểm tâm nhỏ, hình thức mỗi món phụ thuộc vào diễn biến tâm trạng trong ngày của ông chủ, có thể hôm nay bạn phát hiện trong tiệm có một món mới tuyệt ngon, nhưng ngày mai trở lại thì không có nữa. Tuy vậy, vẫn có rất nhiều khách hàng tâm tâm niệm niệm ghé thăm nơi này.
Thực đơn thay đổi thất thường, đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, ấy là khi Thất Tình tiên sinh có mặt trong tiệm.
Những lúc Thất Tình ở đây, khách hàng trong tiệm rất rất phấn khởi nha.
Bạn hỏi vì sao hả? Khách quen của tiệm đều biết, chỉ cần kéo cậu trai kia ra một góc, lấy giọng chân thành pha chút tiếc nuối nói: “Ai nha ~~ thực đơn của tiệm hôm nay không có món XXX, chính là món XX với XX kết hợp vào thành XXX đấy, rất là ngon nha!” Sau đó lại hướng cậu trai thở dài: “Ai nha ~~ thật tiếc nha, cậu cũng chưa thử qua phải hông?”
Quả nhiên không bao lâu, trên quầy hàng sẽ có thêm món XXX làm điểm tâm cho khách hàng, tuy rằng hầu như lần nào cũng là Thất Tình tiên sinh chén sạch gần hết, vậy nhưng mọi người ai cũng tha thiết mong chờ, dán mắt vào quầy hàng phía trước nhà bếp.
Thế nên lúc biết được Thất Tình tiên sinh tìm được chỗ làm mới, cảm thấy tiếc nuối nhất, xót xa nhất chính là những vị khách quen của tiệm.
“Ai
không có thực đơn vạn năng rồi!” Bọn họ cúi đầu, ủ rũ nói.
Nhưng mà, tìm được việc làm mới, Thất Tình tiên sinh rất cao hứng, đầu tiên là công việc tương đối nhàn hạ, thứ hai là còn gần nhà nữa —— chỉ mất hơn mười phút đi đường thôi, có thêm thời gian ôm giường mỗi sáng khiến cậu rất rất hài lòng.
Thầm Mến tiên sinh lắc đầu đánh giá: “Lười không chữa được!”
Ngày đầu tiên đi làm, Thất Tình tiên sinh dốc hết sức, cậu làm việc tốt ở đây là coi như có một chức vị an nhàn rồi, lâu dài còn có thể lười biếng một chút..
Buổi tối, hai người như trước đồng sàng cộng chẩm ( chung giường với nhau), Thất Tình tiên sinh cách một lớp màn hứng trí bừng bừng kể chuyện ở công ty cho Thầm Mến: chẳng hạn như, ông chủ mới hơn ba mươi, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại nuôi một con Samoyed lông xù tròn xoe; hay chuyện em gái ở quầy lễ tân thoạt nhìn rất giống học sinh trung học, vậy mà đã làm việc ở đây được 5 năm rồi; còn cả, cùng phòng làm việc có một cậu bé, nói năng nhỏ nhẹ, mềm mại nhu thuận nhưng xử lý công việc lại dứt khoát, kiên quyết đến bất ngờ... vân vân..
Một, hai, ba... Thầm Mến nghe người bên cạnh liên miên không ngừng, trong đầu âm thầm đếm..
Đến khi cậu trai đem mọi người trong công ty kể hết một lượt, Thầm Mến tiên sinh nén thở dài —— Không phân biệt giới tính tuổi tác, tình địch ở khắp mọi nơi, phe địch quá đông, ai ai cũng đều là đối tượng nguy hiểm phải cảnh giác..
“Tứ diện sở ca”, Thầm Mến tiên sinh cảm thán. (“Tứ diện sở ca”, đại ý là địch vây tứ phía”)
Sáng sớm hôm sau, Thất Tình tiên sinh hiếm khi không cần ai kéo, đúng giờ mà rời giường, thu dọn tươm tất liền đi làm.
Ngày thứ ba, Thất Tình rời giường có chút không tình nguyện.
Ngày thứ tư, Thất Tình vừa mở mắt, mặt mũi liền u ám.
Rồi đến ngày thứ năm, Thất Tình thở dài tuyệt vọng, giùng giằng mở cửa...
Thầm Mến tiên sinh hôm nay vẫn như cũ đến tiệm cà phê của mình, mới tới nơi, nhân viên phục vụ liền cầm thực đơn chạy ra hỏi: “Ông chủ, chiều nay điểm tâm là gì ạ?”
Thầm Mến khẽ mỉm cười.
“Bây giờ hẵng còn sớm, đợi đến giữa trưa rồi tính.”
Đến trưa, điện thoại của Thầm Mến tiên sinh vang lên.
“Sao?” Anh nghe máy.
“Hu hu hu..” – đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Thất Tình tiên sinh, “Người ta không chịu được nữa rồi!
“
Thầm Mến tiên sinh: “.....................”
“Nói rất dễ nghe, có chuyện gì vậy?” Thầm Mến tiên sinh buông công việc trong tay.
“Chó chết, ông trời đang đùa tôi đây mà!!” Thất Tình cách microphone mà gào ầm lên, “Thứ hai cải trắng hầm cùng khoai tây, thứ ba cà tím hầm cùng khoai tây, thứ tư cà chua hầm cùng khoai tây, thứ năm ớt xanh xào với khoai tây, thứ sáu, chết tiệt, khoai tây cùng tỏi nghiền. Lão tử có chết cũng không ngờ mấy cha đầu bếp lại thần thông quảng đại đến mức này!!!!!!!!!”
“Thức ăn căng tin?” Thầm Mến tiên sinh thong thả bước đến quầy bếp. “Vất vả cho cậu rồi, thức ăn cả tuần đều nhớ rõ ràng như vậy.”
“Tôi cam đoan người tiếp phẩm có thù hận với khoai tây!!” Thất Tình tức giận nói, kế đó giọng đầy ai oán: “Làm hại tôi mấy hôm nay đều ăn không no....”
Thầm Mến cười cười, nhàn nhạt hỏi “Muốn ăn gì?”
“Ha ha ha ha, chỉ có cậu là tốt nhất!” Người ở đầu dây bên kia lập tức cao hứng, “Ngoài khoai tây thì món gì cũng được! Còn nữa, mấy ngày này ở nhà đừng làm món gì liên quan đến khoai tây với chả đông tây...”
Năm phút sau, Thầm Mến tiên sinh cúp điện thoại, vẫy vẫy nhân viên phục vụ đến.
“Buổi chiều thực đơn cho trà là được rồi!”
Lại qua nửa giờ đồng hồ, Thầm Mến tiên sinh mang theo hộp đựng đồ ăn đứng dưới cửa công ty của Thất Tình.