“Tôi đã nói rồi, bởi vì tôi không có tiền.”
Móa! Anh thiếu chút nữa không nhịn được mà học cô mắng người.
“Một bữa cơm một người ăn hết bao nhiêu tiền? Đừng nói với tôi trên người cô ngay cả một trăm tệ cũng không có.” Anh trợn mắt nói.
“Anh nói một bữa cơm một người ăn không đáng bao nhiêu tiền, còn nếu hai mươi bữa, ba mươi bữa thì sao đây? Trên người tôi thực sự còn hơn một ngàn tệ, nhưng một ngàn này tôi còn phải xài đến ngày trả lương của tháng sau. Nhất định anh chưa từng phải chịu đói, chưa từng phải lo nghĩ bữa tiếp theo sẽ ăn cái gì chứ gì? Đối với tôi mà nói, ăn cái gì không quan trọng, chỉ cần có đồ ăn, không để bụng đói là đủ rồi.”
Nói xong, cô dùng sức thoát ra khỏi tay anh, xoay người đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế salon, lấy bánh mì nướng trên bàn trà lên ăn.
Tiết Hạo Nhiên ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi. Những lời vừa rồi của cô khiến anh có cảm giác anh vừa ngu ngốc lại vừa ngu xuẩn, hệt như Nhị Thế Tổ - tự cho là mình cái gì cũng đúng nhưng thực ra lại là cái gì cũng không biết.
Có lẽ ở trong mắt cô, anh chính là một người như vậy?
Anh thấy rất bực bội, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì cô nói đều không sai, đời này thực sự anh chưa bao giờ bị đói, cho nên không thể hiểu được cách làm của cô.
Nhưng đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô cũng không phải không có công việc, không có thu nhập, gặp khó khăn có thể mượn tiền bạn bè xoay sở mà, tại sao cứ phải mỗi ngày gặm bánh mì nướng cho xong bữa chứ? Đúng là già mồm át lý lẽ mà, thiếu chút nữa anh bị cô gạt rồi.
“Không có tiền thật sao? Cô cầm đi, đây là một ngàn tệ, cô không cần phải gặm bánh mì nướng mỗi ngày nữa!” Anh đi tới trước mặt cô, lấy một ngàn tệ trong túi ra đưa cho cô.
“Tôi không lấy tiền của anh!” Cô cự tuyệt, đặt tiền lên bàn.
“Sau đó để cô không đủ dinh dưỡng hoặc kiệt sức ngã xuống thì đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tôi sao?”
“Sức khỏe của tôi rất tốt, anh không cần phải lo lắng.”
“Đáng tiếc, trời xanh luôn không cho người ta toại nguyện.” Nói xong, anh nhanh chóng giật lấy bánh mì nướng trên tay cô, tịch thu luôn cả túi bánh mì trên bàn, “Đi ăn cơm, nếu để tôi thấy cô ăn bánh mì nướng thay bữa trưa hoặc bữa tối, tôi sẽ mang hết bánh mì nướng đi ngâm nước hoặc ném vào thùng rác.” Anh uy hϊếp cô.
“Anh là cái gì mà quản chuyện ăn uống của tôi?” Cô giận đến mức đứng bật dậy.
“Vì tôi là chủ của cô, không muốn thuê một người bệnh làm quản gia.” Anh hùng hồn nói xong, xoay người đi về phía bàn ăn.
“Này! Tiết Hạo Nhiên! Anh đừng quá đáng!” Trương Nhân Tịnh cũng không nhịn được liền kêu lên.
Tiết Hạo Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Khó chịu sao? Cũng không chịu được tôi nữa sao?” Anh hỏi cô, “Vậy thì tốt quá, tôi cũng giống cô, cho nên, chuyện trả tiền theo định kỳ này tới đây chấm dứt đi, chúng ta nhờ tới pháp luật, đến đồn cảnh sát giải quyết thôi.”
“Đừng lấy cảnh sát ra uy hϊếp tôi.” Trương Nhân Tịnh nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nói.
“Tôi cho rằng cảnh sát là đày tớ của dân, chứ không phải là thứ đem ra để uy hϊếp.” Anh ung dung nhìn cô nói, “Sao? Tới đồn cảnh sát giải quyết sao?”
Trương Nhân Tịnh tức đến cả người run rẩy, không hiểu nổi rốt cuộc cô đã gây ra chuyện tội lỗi gì mà lại khiến cô đυ.ng phải tên ác ma này!
Đều là tai nạn xe cộ, mặc dù Khương Nghiên là bị người ta đυ.ng, còn cô là đυ.ng vào người ta, nhưng đều giống nhau là vì tai nạn xe cộ mà gặp một người đàn ông, tại sao Khương Nghiên có thể đυ.ng phải một người đàn ông tốt, còn cô lại đυ.ng phải một tên ác ma, không chỉ ăn của cô, ở nhà của cô, còn động một chút là lấy cảnh sát ra uy hϊếp cô, rốt cuộc thì kiếp trước cô thiếu nợ anh ta cái gì đây?
Rất tức giận, rất tức giận, cô thật sự rất tức giận, nhưng lại không có cách nào chống lại sự uy hϊếp của anh ta.
Cô ghét cảnh sát, chỉ nghĩ đến bọn họ thôi là buổi tối cô sẽ gặp ác mộng.
Cô biết mình có bệnh, cũng biết nguyên nhân gây ra bệnh này, cũng biết nó không phải không thể trị khỏi. Chỉ vì nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe, quan trọng là điều trị còn phải tốn tiền, mà cô cũng không biết tốn bao nhiêu, cho nên sau khi phân tích thiệt hơn cô liền quên chuyện này đi, nhưng bây giờ lại có chút hối hận.
Sớm biết cô sẽ đυ.ng phải một tên ác ma, dù phải tốn tiền cô cũng chữa bệnh. Đúng là ngàn vàng cũng khó mua sớm biết!
“Sao? Quyết định thế nào?” Anh nhíu mày hỏi cô.
Cô thở ra một hơi, không trả lời mà đi về phía bàn ăn, lấy hành động thay cho câu trả lời.
Nhìn cô như vậy, Tiết Hạo Nhiên lén thở phào nhẹ nhõm, anh còn lo sợ cô sẽ tức đến mức bất chấp mọi chuyện luôn đấy. Có điều như vậy lại càng khiến anh tò mò hơn, rốt cuộc tại sao cô lại sợ cảnh sát như vậy?
“Nhưng tôi nói trước, chỗ thức ăn này là bữa tối nay và bữa trưa mai của anh. Nếu tôi ăn, trưa ngày mai anh chỉ có thể ăn bánh mì nướng.” Cô mặt không tỏ vẻ gì nói.
“Ăn một bữa bánh mì nướng cũng không sao, còn hơn chờ sau khi quản gia bị bệnh, ngày ba bữa cơm đều phải gặm bánh mì nướng!” Anh nhún vai trả lời.
Nếu anh ta đã nói như vậy rồi, Trương Nhân Tịnh cũng không muốn nói thêm gì nữa, cầm chén bới cơm, tự mình ngồi vào bàn ăn, cúi đầu im lặng ăn cơm tối.
Cô không nói chuyện, không có nghĩa là Tiết Hạo Nhiên không còn lời muốn nói, ngược lại, anh có một đống lời muốn nói với cô.
“Trên bàn ngoài phòng khách có một ngàn tệ, cô cầm lấy đi mua thức ăn, sau này bữa tối tôi và cô cùng ăn. Tôi nghĩ một ngàn tệ đủ để chúng ta chống đỡ tới ngày lương của cô phải không?” Anh nói.
Cô vùi đầu ăn cơm, không trả lời.
“Đủ chưa? Nếu không đủ, tôi lại sang nhà thím Vương sát vách vay tiền, dù sao thì cũng “một lần thì lạ, hai lần là quen”. Thấy cô không để ý tới anh, anh cố ý nói.
“Không cho phép anh lại đi mượn tiền bất kỳ ai.” Cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh chằm chằm.
"Không cho phép?" Anh nhướn cao chân mày.
Trương Nhân Tịnh bỗng hít sâu, ép buộc mình nhẹ giọng xuống, mở miệng một lần nữa.
“Hai ngàn tệ đã đủ chống đỡ đến ngày lương của tôi rồi, cho nên xin anh đừng vay tiền của bất kỳ ai nữa, được không? Cám ơn anh hợp tác.” Cô bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười nói với anh.
“Nói thật, tôi rất hoài nghi, cô thật sự túng quẫn sao? Không phải là vì muốn diễn cho tôi coi, mới cố ý giả bộ đáng thương chứ?” Anh trầm mặc một lát, như có điều suy nghĩ nói.
Cô vẫn im lặng cúi đầu ăn cơm, mặc kệ anh.
“Tôi muốn mua một cái laptop.” Được giây lát, anh chợt nói.
"Khụ. . . . . ."
Cô tức giận đến mức bị sặc, nhất thời không thở được, cả gương mặt đỏ bừng.
Anh vội vàng đứng dậy rót một chén nước đưa cho cô, đồng thời nhíu mày: “Cô làm sao vậy, ăn cơm cũng bị sặc?”
“Chẳng phải bị anh làm hại sao?” Trương Nhân Tịnh vừa ho vừa nói, ho thêm mấy cái mới ngừng lại được.
“Tại sao lại tại tôi?” Anh mặt không hiểu hỏi.
“Tôi đã nói với anh tôi không có tiền, anh rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin tôi? Còn đòi mua laptop, anh là ma quỷ sao? Muốn bức chết tôi sao?”
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, thật sắp không chịu nổi con người thích làm theo ý mình, xài tiền như nước này rồi. Trọng điểm là, cô thật sự không có dư tiền để cho anh ta tiêu xài.
Do dự một lát, bỗng cô đứng phắt dậy, bỏ lại một câu, “Anh chờ tôi xuống.” Sau đó nhanh chóng xoay người đi về phòng của mình, một lát sau mới ra ngoài.
“Cầm đi.” Cô ném sổ ghi chép tiền gửi ngân hàng cho anh.
“Đây là cái gì?” Anh hỏi cô.