Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sau cuộc tình tan vỡ, kể từ đó cô không tin vào tình yêu nữa và cũng không bao giờ dính vào những chuyện rắc rối liên quan đến tình yêu. Rồi một ngày, cô bất ngờ gặp một anh …
Xem Thêm

“Em dám cười nhạo anh sao, hửm?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng vô cùng nguy hiểm.

“Không có” Cô lập tức nín cười, vẻ mặt phớt tỉnh trả lời.

“Bây giờ em cười cũng không sao, một chút nữa anh xem em còn cười nổi không!” anh ghé vào tai cô nói nhỏ nhưng nghe lại như anh đang cảnh cáo cô, rồi anh nhanh chóng ôm cô vào trong phòng.

Sau đó, quả nhiên là cô hoàn toàn cười không nổi, trừ rêи ɾỉ ra cũng chỉ có cầu xin tha thứ.

Anh dường như thật sự muốn trừng phạt cô vậy, không ngừng bức bách, động tác kịch liệt, khiến cô cơ hồ không thể chịu đựng được thêm nữa.

Hai giờ sau, bọn họ mệt mỏi nằm trên giường, nhưng không ngờ, ai cũng không ngủ. Trương Nhân Tịnh vì Tiết Hạo Nhiên không ngừng khẽ vuốt lưng mình mà biết anh còn thức.

“Em không ngủ được sao?” Anh nhẹ giọng hỏi. [DDLQD]

“Ừm”.

“Vừa rồi anh không đủ cố gắng sao? Chúng ta làm thêm một lần nữa!” Anh nói xong lập tức đưa tay xuống, lướt qua cái mông tròn thanh tú của cô, hướng về vị trí giữa hai chân cô.

“Này, anh đừng làm loạn”. Cô vội vàng bắt lấy tay anh, ngăn anh lại. Vừa rồi anh cũng đã quấn cô ba lượt rồi, bây giờ hai chân cô không chỉ mềm nhũn mà cả người cô cũng vô lực, thật sự là không thể.

“Anh nghiêm túc”. Anh khẽ cười, thoát khỏi tay của cô, tay anh lại bắt đầu hành động.

“Đừng. Em hết cách rồi, thật sự là không được mà.” Cô vội vã bắt lấy tay của anh, vì mắc cỡ mà đỏ mặt, mềm giọng làm nũng với anh. Cô đầu hàng!

“Thật sự không được?”

“Thật”

“Được rồi, vậy em nói cho anh biết, em đã mệt như vậy rồi, tại sao còn không thể ngủ được?” Anh điều chỉnh tư thế của hai người, để cô thoải mái vùi vào trong ngực anh.

Cô im lặng một hồi lâu mới từ từ mở miệng, do dự nói với anh: “Vừa rồi anh không ngừa thai, anh có biết không?”

“Anh biết”. Anh trả lời không chút do dự.

thất tình-di✿ễn-đ✰àn✰-l✿ê-q✰u✰ý-đô✰n

“Anh biết?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Vậy anh….”

“Là anh cố ý.” Anh nói.

Cô há hốc mồm, nhưng lại thấy yên tâm và thở phào nhẹ nhõm.

Trời mới biết nguyên nhân cô rõ ràng mệt mỏi gần chết nhưng lại không cách nào ngủ được, chính là vì phiền muộn chuyện này.

Trước kia, mỗi khi ân ái, anh đều phóng thích ở ngoài, nhưng hôm nay liên tục ba lần anh đều rót sâu vào trong cơ thể cô.

Cô không biết anh có để ý đến việc này hay không, nhưng cô lại có lòng riêng, không muốn nhắc nhở anh, muốn đánh cuộc một lần xem có vì vậy mà cô mang thai hay không, nếu quả thật cô có thai thì chứng tỏ ông trời cũng đứng về phía cô, ủng hộ cô, cô có thể hùng hồn mà chiếm lấy người đàn ông ưu tú này rồi.

Bởi vì không biết tâm ý của anh như thế nào cho nên mới do dự, mới trằn trọc khó ngủ, nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng yên tâm, bởi vì anh nói anh biết, còn nói là anh cố ý làm như vậy.

Cố ý? Thì ra là anh cố ý. Khóe miệng cô bất giác cong lên, nhớ tới anh đã từng nhắc đến cái biện pháp mang thai trước này, anh nghiêm túc. Trái tim cô, cả người cô, cũng vì vậy mà ấm áp.

“Anh cố ý? Anh muốn làm gì?” Cô biết rõ nhưng vẫn vươn ngón trỏ ra chọc chọc cơ bụng bền chắc của anh rồi hỏi.

“Muốn để cho em mang thai”. Anh dứt khoát nói.

“Chúng ta còn chưa kết hôn”

“Hôm nay có thể đi đăng kí kết hôn”.

“Thật là lãng mạn a!” Cô không nhịn được liền chế giễu.

Nghiêm túc mà tính thì, tổng cộng anh cầu hôn cô ba lần, lần đầu tiên là khi anh lấy mất nụ hôn đầu của cô, anh nói muốn chịu trách nhiệm, trực tiếp nói với cô chúng ta kết hôn đi, thật không lãng mạn chút nào; lần thứ hai là khi anh thấy cô lo lắng, cũng trực tiếp mở miệng nói với cô muốn đi đăng kí kết hôn, lại càng không lãng mạn; và lần thứ ba ngay tại lúc này đây, có thể nói là siêu cấp không lãng mạn!

Mặc dù cô là người rất thực tế, trước kia đều xì mũi coi thường trước những chuyện lãng mạn, nhưng chỉ là cầu hôn thôi, chuyện nhỏ như vậy, anh không thể tốn chút tâm tư sao, ít nhất cũng nên nói vài lời ngon tiếng ngọt chứ… không được sao?

“Muốn lãng mạn thì nhanh nhanh gả cho anh đi, bởi vì anh chỉ làm chuyện lãng mạn cho bà xã của anh thôi”. Anh cười nói.

“Làm gì có người nào như vậy?” Cô lại không nhịn được mà kháng nghị.

“Anh chính là như vậy!”

Cô nhất thời không biết nói gì.

“Anh cái gì cũng không làm, cũng không bỏ ra cái gì mà đã muốn em gả cho anh sao? Đừng có mơ!” Cô làm bộ hừ lạnh một tiếng.

“Không làm? Không bỏ ra?” Anh đột nhiên nhướng cao chân mày, “Anh cho rằng anh đã làm rất tốt, em không cảm nhận được sao? Vậy anh làm lại một lần nữa cho em xem”. Nói xong, anh lật người đè cô ở phía dưới.

“Này!” cô dùng sức đẩy anh xuống, đáng lên ngực anh. “Anh hèn hạ vô sỉ, giở trò lưu manh”.

“Ngay cả như vậy em vẫn yêu anh, giống như anh yêu em”. Anh cúi đầu dịu dàng hôn cô, “Lấy anh được không? Anh sẽ yêu em một đời một kiếp, dịu dàng, lãng mạn với em cả đời”.

Anh tỏ tình làm cho cô lệ nóng quanh tròng.

“Chẳng phải vừa rồi anh mới nói anh chỉ lãng mạn với bà xã của anh thôi sao?” Cô khàn giọng nói.

“Sắp thành bà xã cũng là bà xã” Anh lại hôn lên môi cô.

“Người đàn ông này….Em còn tưởng rằng anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt chứ”. Cô nói xong, quàng tay quanh cổ anh, nhẹ nhàng ghé vào tai anh, “Vâng, em bằng lòng”.

Nháy mắt, anh ôm cô thật chặt, thiếu chút nữa khiến người cô gãy làm đôi.

“Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé!” Một lát sau, anh mới buông lỏng vòng tay, khàn khàn mở miệng.

“Vâng”. Cô gật đầu.

“Anh yêu em”. Anh nhẹ giọng nói với cô.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô vì vui mà khóc.

“Em cũng yêu anh.” Cô ôm chặt lấy anh, thì thầm bên tai anh.

Lúc nghỉ trưa, Trương Nhân Tịnh bị Lí Bội và Lâm Vũ Phi một trái một phải bắt giữ, nguyên nhân là vì họ phát hiện ra cô vốn không có đồ trang sức nào thì nay trên ngón tay lại nhiều hơn một chiếc nhẫn kim cương làm người ta chói mắt, sao không bắt giữ cô lại mà nghiêm hình bức cung được chứ?

Cho nên, tiếng chuông giờ nghỉ trưa còn chưa vang lên, hai người bọn họ đã gươm giáo đầy đủ đi tới chờ bên ngoài phòng làm việc của cô, sau đó, tiếng chuông thứ nhất vừa vang lên liền đi vào bắt người, phân công mỗi người một bên kèm chặt dẫn cô ra ngoài.

“Hai cậu làm vậy là sao?” Trong thang máy, Trương Nhân Tịnh mặt bất đắc dĩ nhìn họ. “Có chuyện mình phải nói trước, trên người mình ngay cả một tệ cũng không có, ăn trưa ở ngoài phải dùng đến tiền thì đừng tìm mình”.

“Yên tâm, bọn mình sẽ tìm ông chủ Tiết.” Lí Bội liếc cô một cái, không ngờ cô gái này không quan tâm họ tới tìm mình làm gì, lại lo lắng chuyện trả tiền cơm trưa, thật khiến người ta không biết nói gì.

‘Đinh’

Cửa thang máy mở ra, ba người trong thang máy, hai người ngoài thang máy đồng thời ngẩng đầu lên, lại có bốn người bất giác sững sờ mất vài giây.

Mang theo nghi ngờ, ba người Trương Nhân Tịnh bước ra khỏi thang máy, nhưng hai người đứng bên ngoài thang máy cũng chỉ có một người đang đi vào thang máy, người còn lại thì không hề nhúc nhích, như ý thức được điều gì, người đó quay đầu lại nhìn ba người họ.

“Xin hỏi, cô là Trương Nhân Tịnh?” Người đó nhìn cô không chớp mắt, đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô ngẩn ra, nhất thời có cảm giác bừng tỉnh.

“Là tôi. Anh là anh Tiết? Anh trai của Tiết Hạo Nhiên?” Cô gật đầu, câu hỏi của cô làm cho Lí Bội và Lâm Vũ Phi cũng hiểu ra.

Khó trách họ cảm thấy người đàn ông này thoạt nhìn rất quen mắt, có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi, thì ra là anh trai của Tiết Hạo Nhiên.

“Đúng, tôi là anh trai của Tiết Hạo Nhiên. Đây là Ngụy Đổng Kỳ, là vợ chưa cưới của Hạo Nhiên, chúng tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?”

Thêm Bình Luận