“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao mình không nghe cậu nói?” Lý Bội kinh ngạc hỏi.
“Ngày hôm qua.”
“Tại sao lại như thế? Là anh ta chủ động đi hay cậu đuổi anh ta đi? Anh ta không đòi cậu bồi thường nữa sao? Cậu đã xé bản cam kết anh ta giữ chưa?” Lý Bội nhanh chóng hỏi tới.
“Chưa xé.”
“Chưa? Cậu để cho anh ta mang bản cam kết đó đi sao? Cậu bị sao thế? Trên đó còn có chữ ký của cậu nữa mà, nếu một ngày nào đó anh ta đột nhiên xuất hiện…”
“Bản cam kết đó vẫn còn ở nhà mình, anh ấy không mang đi.” Cô chậm rãi mở miệng, khiến Lý Bội ở bên kia lập tức im lặng, sau đó lại giục: “Cậu mau mau về nhà xé bản cam kết đó đi.”
“Xé hay không cũng giống nhau thôi, dù sao thì anh ấy cũng sẽ không quay lại nữa.”
“Đúng là Hoàng Đế không vội, Thái Giám lại gấp. Cậu không biết cái gì gọi là để ngừa ngộ nhỡ hay sao?”
“Mình biết, chỉ là mình không biết…” Đột nhiên Trương Nhân Tịnh phát hiện ra, cô không biết mình đang muốn biểu đạt cái gì, thôi…tốt nhất là không nói gì cả.
“Cái gì mà biết với không biết, cậu rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?” Lý Bội hỏi.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Cô hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác, “Chúng ta quyết định thế nhé, tối nay không say không về, coi như ăn mừng mình cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, lấy lại tự do rồi.”
“Được. Nhưng mà chuyện này vũ Phi chỉ biết một ít thôi, bây giờ cậu có tính nói hết cho cô ấy biết không.”
“Lúc trước không nói thật với cô ấy là vì không muốn cô ấy lo lắng, giờ mọi chuyện đã qua rồi, cũng không có gì phải giấu nữa.”
“Hi vọng mọi chuyện đều đã qua”. Lý Bội nói.
Trương Nhân Tịnh khẽ nhếch môi, muốn nói nhưng đột nhiên lại không mở miệng được.
Dĩ nhiên là cô hi vọng tất cả đều đã qua, chuyện tranh cãi với Tiết Hạo Nhiên, nghiệt duyên rồi cũng có ngày chấm dứt, khổ lắm tất cũng có ngày sung sướиɠ, nhưng mà…Cô không biết tại sao trong lòng lại phiền muộn, lại buồn bực không yên.
Có lẽ là do tối hôm qua cô không ngủ nên hôm nay cơ thể không được tốt lắm! Chờ về đến nhà cô sẽ ngủ một giấc thật sâu, cô tin tất cả sẽ lại như bình thường. Ừ, không sai, chính là như vậy.
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cùng Lý Bội, Lâm Vũ Phi đi ăn mừng.
Đêm hôm đó cô uống nhiều hơn thường ngày, ngay cả mình làm sao về được nhà cô cũng không nhớ nổi.
Chuyện này đương nhiên là cô không dám nói với Lý Bội và Lâm Vũ Phi, nếu không, sau này nhất định bọn họ sẽ không dám rủ cô đi uống rượu nữa.
Cuộc sống của cô lại trở về như trước kia, đi làm, tan ca, thỉnh thoảng lại đi ăn cơm với đồng nghiệp, xem một vài bộ phim điện ảnh, đi dạo phố, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lại lấy sổ chi tiêu ra kiểm tra xem mình có xài tiền bậy bạ gì không.
Cuộc sống của cô là như thế, khi em trai còn chưa nhập ngũ, cô cũng sống như vậy. Hai chị em bọn họ rất quan tâm đến nhau nhưng cũng không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của đối phương, không giống anh, chính là một người thiếu quản giáo.
“Này, rốt cuộc thì anh còn muốn tắm bao lâu nữa? Anh không biết điện và nước đều phải trả tiền sao?”
“Này, anh là người không có xương sao? Ngồi cũng không ra ngồi, buồn ngủ thì đi về phòng mà ngủ!”
“Anh làm sao vậy? Đâu còn bé nữa đâu mà kén ăn như vậy? Anh không biết tất cả tôi đều phải bỏ tiền ra mua sao? Anh mau đi đi, nếu không bắt đầu từ ngày mai tôi chỉ nấu duy nhất món này cho anh ăn.”
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ra khỏi phòng thì phải tắt máy lạnh đi chứ!”
Anh luôn là người thiếu người mắng, cuộc sống sinh hoạt siêu cấp lãng phí, khiến một người luôn tận lực tiết kiệm như cô nhìn rất không vừa mắt. Nhưng từ sau khi anh không đối nghịch với cô nữa, biểu hiện của anh lại làm cho cô cảm thấy có lỗi, khiến cô phải tự hỏi, không biết có phải trước đây mình đã quá nghiêm khắc với anh hay không?
Trong nhà thật yên tĩnh, nếu như anh ở đây, ti vi tám phần là đang mở.
Cô suy nghĩ một lát, cầm điều khiển ti vi lên mở ti vi.
Nháy mắt, âm thanh phát ra từ ti vi vang khắp phòng, căn phòng không còn an tĩnh nữa, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rất yên tĩnh, tựa như…thiếu đi một giọng nói khác.
“Hát thật khó nghe quá đi, hát như vậy mà cũng có thể ra đĩa nhạc, có quá khoa trương hay không đây?”
“Chậc, cô gái này thật là xinh đẹp, nhưng không biết có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nghe nói người Hàn Quốc mười người thì có đến chín người là đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi, còn lại một người thì còn quá nhỏ, chưa trổ mã hết nên chưa thể sửa được.”
Anh là thế, xem ti vi cũng không chịu yên lặng mà xem, dù xem quảng cáo, xem tin tức, xem phim, hay chuyển kênh nghe ca nhạc, anh cũng có hàng trăm hàng nghìn câu nhận xét để ngồi trước ti vi mà lảm nhảm.
Lúc đầu cô còn cảm thấy rất ồn ào, nhưng qua một thời gian cô cũng bất tri bất giác bắt đầu cùng anh một đáp một, ngồi nói hươu nói vượn, cảm giác thật là tốt.
Cô bỗng thở dài một cái, cầm điều khiển ti vi lên tắt ti vi.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào phủ nhận rằng, cô có chút… nhớ anh.
Tiết Hạo Nhiên, cô chỉ biết tên của anh mà thôi, còn những chuyện khác liên quan đến anh cô căn bản không biết gì cả, cho dù muốn tìm anh cũng không thể nào tìm được. Trên thực tế, cái tên Tiết Hạo Nhiên này, cô cũng chẳng thể biết, rốt cuộc nó có phải là tên thật của anh hay không, cô không có cách nào xác thực.
"Coun¬try¬road, take¬me¬home, Tothe¬pla¬ceIbe¬long. . . . . ."
Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng cầm lên xem theo phản xạ, là một số điện thoại cô chưa từng thấy. Nháy mắt, tim của cô cũng đập nhanh hơn. Là anh sao?
Mang theo sự khẩn trương và mong đợi, cô ấn nút nhận cuộc gọi, “Alo?”
“Nhân Tịnh, là anh.”
Không phải Tiết Hạo Nhiên. Tâm tình Trương Nhân Tịnh trong nháy mắt liền rớt xuống đáy cốc.
“Đàn anh, trễ như vậy rồi còn gọi cho em, có việc gì sao?” Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, kém mười phút là mười giờ.
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới lần trước ở chợ đêm vội vã từ biệt, thậm chí còn chưa kịp cảm ơn em lần trước đã đến sân bay đón anh, cho nên mới gọi cho em.”
“À, chuyện đó sao, anh đừng khách sáo, hôm đó em cũng đang rảnh nên coi như anh may mắn, cũng không biết sau này anh còn may mắn như thế nữa không”. Cô nhàn nhạt nói.
“Anh nhất định may mắn.”
“Thật sao?” Cô ngờ ngợ lên tiếng.
“Đúng. Chúng ta quen biết đã lâu như vậy, chẳng lẽ em không cảm thấy anh là người may mắn sao? Khi đi thi, đáp án anh lựa chọn, tám, chín phần là đúng. Khi anh cần mượn đồ, Cửu Thành sẽ cho anh mượn, còn nếu là con gái, đối phương nhất định sẽ yêu thích anh. Em nói xem, còn có người nào tốt số hơn anh nữa?”
“Ừ, anh thật tốt số.” Cô ậm ừ trả lời, lần đầu tiên cảm thấy thật khó chịu khi nghe những gì anh ta nói. “Đàn anh, ngại quá, hôm nay đi làm rất mệt, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút, hôm khác chúng ta nói tiếp được không?”
“Mệt lắm sao?”
“Ừ.”
“Vậy để anh kể chuyện cười cho em nghe, nói không chừng em cười xong sẽ không còn cảm thấy mệt nữa.”
“Không cần đâu, em thật sự rất mệt mỏi. Đàn anh, em muốn cúp máy, ngủ ngon”. Nói xong, cô lập tức nhấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó cô nghĩ một lúc lại thêm số điện thoại của anh ta vào danh sách từ chối, lúc này mới để điện thoại xuống, cô ngồi co quắp trên ghế sofa, miệng lẩm bẩm: “Tiết Hạo Nhiên, anh là tên khốn kiếp.”
Editor: Su Boice
“Nhân Tịnh, Trương Nhân Tịnh!”
Mười rưỡi đêm, là khoảng thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi của mọi người, nhưng dưới lầu lại truyền đến âm thanh một người gọi to tên của cô, khiến cô vừa mới tắm xong, ngồi trên ghế salon trong phòng khách đắp mặt nạ phải nhảy dựng lên, kinh ngạc vọt tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.