Đột nhiên cô cũng không biết mình nên nói cái gì, nói anh buông tay ra cũng không đúng, không nói thì lại có chút là lạ. Quan trọng là, tim của cô, tim của cô tại sao lại đập nhanh như vậy? Cảm giác giống như…….
“Nhân Tịnh?”
Bỗng nhiên có một tiếng gọi quen thuộc vang lên làm cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Cô quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh đó, chỉ thấy đàn anh của cô – Trần Hạo – mặt tươi cười đứng giữa đám người, anh đi về phía cô, rồi đứng trước mặt cô.
“Thật trùng hợp, em cũng đi dạo chợ đêm sao?” Anh nhìn cô mỉm cười, sau đó dời mắt sang người đứng bên cạnh cô – Tiết Hạo Nhiên, rồi tầm mắt rơi trên hai cánh tay đang nắm lấy nhau kia.
Theo ánh mắt của anh nhìn xuống, Trương Nhân Tịnh lập tức hất tay Tiết Hạo Nhiên ra theo phản xạ.
“Người này là?” Trần Hạo hỏi cô.
“Bạn em.” Cô trả lời.
“Bạn trai?” Anh nhíu mày hỏi.
“Không phải.” Cô lập tức lắc đầu, không chú ý thấy vẻ mặt của Tiết Hạo càng lúc càng đen lại.
Người này là ai? Nhìn dáng vẻ cô vội vã phủi sạch quan hệ với anh, chẳng lẽ cô thích cái tên mặt trắng này sao?
“Chào anh, tôi là Tiết Hạo Nhiên, là người bây giờ ở chung với Nhân Tịnh.” Anh tự mở miệng giới thiệu mình.
“Ở chung?” Trần Hạo có chút ngây ngốc.
“Không phải, anh đừng nghe anh ấy nói lung tung, anh ấy đùa đó, anh ấy là người thích nói đùa mà.” Trương Nhân Tịnh vội vàng xua tay phủ nhận, sau đó quay đầu trợn mắt cảnh cáo Tiết Hạo Nhiên một cái.
“Anh đừng nói lung tung.”
Tiết Hạo Nhiên khẽ bĩu môi, quay đầu đi, không nhìn thấy Trần Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười hả hê, nụ cười này cũng nhanh chóng biến mất.
“Đàn anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh bàn chuyện làm ăn với khách hàng ở gần đầy, không ngờ ở đây lại có chợ đêm, xe anh đậu ở bên kia, phải đi qua con đường này mới có thể tới bãi đậu xe nên thuận tiện đi dạo một chút.”
“Ừ.”
“Vậy em không làm phiền anh nữa, dù sao anh cũng còn có người ở nhà đợi anh.” Trương Nhân Tịnh miễn cưỡng khẽ cười với Trần Hạo, sau đó quay đầu gọi Tiết Hạo Nhiên, “Phía trước có bánh hấp ngon lắm, chúng ta đi thôi. Đàn anh, hẹn gặp lại.” Nói xong, cô xoay người đi lên trước.
Trương Nhân Tịnh, làm rất khá, làm như vậy là được rồi, đừng quên Trần Hạo đã kết hôn rồi, hơn nữa anh ấy còn đồng ý với vợ anh ấy đoạn tuyệt với mày, quan trọng nhất là, chẳng phải mày cũng đã quyết định không phí tâm vì anh ấy nữa rồi sao? Cho nên mày đi trước là đúng, làm rất khá, làm rất tốt.
“Anh ta là ai?” Thanh âm của Tiết Hạo Nhiên vang lên từ sau lưng cô.
“Bạn học.”
“Theo tôi thấy thì không đơn giản như vậy.” Anh bình luận.
Cô không lên tiếng.
“Cô thích hắn ta?”
Cô vẫn trầm mặc không nói.
“Nhìn anh ta không giống người tốt.”
Cô lập tức dừng lại, quay đầu trừng mắt: “Anh không biết anh ấy thì đừng tùy tiện phê bình anh ấy.” Cô tức giận nói.
“Cô lại bảo vệ anh ta như vậy? Xem ra cô thật sự thích hắn ta rồi.” Anh nhìn cô nói.
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Cô xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
“Hình như tay anh ta có đeo nhẫn cưới, vừa rồi cô nói anh ta có người đợi ở nhà, chẳng lẽ là chỉ bà xã anh ta sao?”
Cô mím chặt môi, không trả lời.
“Cho nên, cô biết rõ anh ta đã kết hôn rồi, cô còn thích anh ta? Cô muốn học người ta làm tiểu tam phá hỏng gia đình nhà người ta sao, Trương Nhân Tịnh?”
“Anh câm miệng! Anh căn bản không biết gì hết, anh dựa vào đâu mà bình luận tôi? Tiểu tam? Rốt cuộc ai mới là tiểu tam? Tôi quen anh ấy trước, người luôn ở bên cạnh anh ấy là tôi! Là tôi! Là tôi! Anh căn bản không biết cái gì hết, cô gái kia mới là tiểu tam! Không phải tôi!” Cô nắm chặt quả đấm, không kiềm nổi cơn giận mà xoay người lớn tiếng nói với anh.
“Tình yêu không phải đến trước hay đến sau, sẽ chẳng ai cảm thấy đối phương là người thứ ba.” Anh bình tĩnh nhìn cô.
“Anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tránh ra!!” Cô tức giận dùng sức đẩy anh, không thích bộ dáng luận sự của anh.
Rõ ràng anh có thể nói gì cũng được, tại sao nhất định phải rạch thêm một vết dao lên vết thương của cô? Hơn nữa, cô căn bản cũng chẳng nghĩ tới chuyện sẽ đi phá hoại hôn nhân của Trần Hạo, được chưa? Cô chỉ hơi tức giận, hơi không cam lòng, vì phải đè nén quá lâu nên muốn xả hết thôi, anh tất yếu phải lãnh khốc vô tình mang thực tế ra đặt trước mặt cô như thế?
Tối nay căn bản cũng không nên mời anh ra ngoài ăn cơm, cô hối hận rồi, vì Tiết Hạo Nhiên anh chỉ xứng với một cây rau cải hai mươi tệ thôi, hừ!
Trương Nhân Tịnh tức giận, đi một mạch về phía trước, không để ý thấy Tiết Hạo Nhiên đi phía sau không theo kịp cô.
Trong chợ đêm chật chội, vạn người qua lại, hai người bọn họ mỗi người một nơi, dần dần chìm giữa biển người….
Cả buổi tối, điện thoại của Trương Nhân Tịnh cũng không đổ chuông.
Có mấy lần cô còn hoài nghi điện thoại di động của mình bị hỏng mất rồi, còn lấy điện thoại bàn gọi vào di động của mình, kết quả chứng minh điện thoại di động của cô không bị hư.
Nếu vậy, tại sao nó không reo lên đây? Tiết Hạo Nhiên sẽ không quên số điện thoại di động của cô chứ? Cho nên mới không gọi được cho cô? Là vì như vậy sao?
Kỳ thật cô cũng không cần phải lo lắng anh sẽ bị lạc đường hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vì anh không phải trẻ con, cũng không phải mất trí, cho dù anh thật sự không nhớ được số di động của cô, cũng không nhớ được địa chỉ nhà cô, anh vẫn có thể về nhà của anh.
Chỉ là, nghĩ đến những lời cuối cùng cô nói với anh, cô lại buồn bực, tâm trạng không biết tại sao cũng trở nên suy sụp, trong lòng thấp thỏm không yên.
Anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tránh ra!
Thực sự không phải cô muốn đuổi anh đi, chỉ vì tâm trạng của cô lúc đó vô cùng tệ nên mới không lựa lời mà nói, cô không ngờ anh cứ như vậy mà biến mất, cô thậm chí còn không biết rốt cuộc là anh bị lạc thật hay là vì câu nói cuối cùng của cô, anh cho nó là thật nên mới biến mất? Nếu như đáp án là vế sau thì……..
Mẹ nó ~ Anh đến cùng có phải là đàn ông không đây? Chuyện nhỏ như vậy cũng tức, tại sao lại không độ lượng như thế, tại sao lại không có trách nhiệm như thế, phải đi cũng không nói với cô một tiếng, dù gì thì bọn họ cũng là bạn cùng nhà gần một tháng, cô còn cho anh chỗ ở, coi anh như đại gia mà hầu hạ, anh thật sự lại bạc tình vô nghĩa như thế!
Hừ, đi cũng tốt! Cô không cần phải liều mạng chạy về nhà nấu cơm cho anh ăn nữa. Không mở máy lạnh cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền, nhất là phí sinh hoạt.
Lật người xuống giường chuẩn bị đi làm, Trương Nhân Tịnh cảm thấy đầu hơi choáng váng, có lẽ là vì động tác rời giường của cô quá nhanh rồi, có chết cô cũng không thừa nhận là vì cô lo lắng cho anh, đợi điện thoại của anh mà cả đêm không ngủ.
Đến công ty, cô không tự chủ được mà kiểm tra xem điện thoại ở công ty của cô có cuộc gọi nhỡ nào không, mỗi lần điện thoại vang lên, tim cô đều đập nhanh hơn một chút, nghĩ thầm, có phải anh gọi hay không?
Cô rất giận bản thân mình, cô không thể giải thích được phản ứng của mình, cũng không có cách nào ngăn cản mình được.
Rốt cuộc tại sao cô lại như vậy, chắc là lo lắng anh đi rồi vẫn quay lại tìm cô đòi nợ rồi!!! Cô tự nói với mình như vậy.
Tan ca, Lý Bội và Lâm Vũ Phi không hẹn mà cùng gọi điện thoại cho cô, nói là bồi thường vì hôm qua hẹn không thành, hỏi cô tối nay có rảnh không, có muốn đi không? Cô lập tức gật đầu đồng ý.
“Đừng quên gọi điện thoại cho vị khách trọ kia báo hôm nay sẽ về trễ.” Lý Bội ở đầu dây bên kia nhắc nhở cô.
“Anh ấy đã đi rồi.” Cô nói.