Họ cũng đi, cũng không bao giờ quay lại nữa. Cho dù bọn họ ngày ngày cãi nhau hoặc đánh nhau cũng đều được, tôi chỉ muốn bọn họ còn sống là được rồi. Ông nội cũng như vậy, mặc dù ông nói chuyện rất khó nghe, luôn mắng chúng tôi làm liên lụy đến ông nhưng chỉ cần ông nguyện ý chứa chấp chúng tôi là được, cũng chỉ có ông còn quan tâm tới sự sống chết của chúng tôi thôi, nhưng ông cũng chết rồi, cũng bỏ chúng tôi lại, không bao giờ quay lại nữa.”
Cô hoảng hốt nói, khiến Tiết Hạo Nhiên nghi ngờ, giờ phút này rốt cuộc là cô tỉnh hay mê, hay là nửa tỉnh nửa mê?
Nếu muốn anh đoán, vậy thì anh sẽ đoán là nửa tình nửa mê rồi, bởi vì nếu cô tỉnh, cô sẽ không nói chuyện quá khứ có chút tư mật này cho anh nghe. Vậy nên, anh muốn nhân cơ hội này làm rõ lý do cô sợ cảnh sát.
Ý niệm một khi đã hình thành, anh liền không còn cách nào từ bỏ nó.
“Tại sao cô ghét cảnh sát như vậy?” Anh ôn nhu mở miệng hỏi.
“Bởi vì mỗi lần bọn họ xuất hiện đều có chuyện xấu xảy ra.” Cô lộ rõ vẻ sợ hãi và khổ sở khi trả lời anh.
Cô quả nhiên không còn tỉnh táo, mà là nửa tỉnh nửa mê.
Anh bỗng nhiên không biết tâm trạng mình lúc này là vui mừng hay mất mát, cảm giác thực sự rất phức tạp.
“Chuyện xấu gì?” Hất cái cảm giác phức tạp này sang một bên, anh tiếp tục mở miệng hỏi cô.
“Bọn họ cãi nhau rất lớn tiếng, ồn ào làm ảnh hưởng đến hàng xóm nên có một dì hàng xóm báo cảnh sát, cảnh sát đến rồi đi, bọn họ lại đánh nhau. Lúc bọn họ chết, cảnh sát cũng tới. Ông nội gặp tai nạn qua đời, bọn họ cũng đến nhà. Mỗi lần bọn họ xuất hiện sẽ có chuyện xấu xảy ra, tôi ghét bọn họ, thật sự rất ghét… Tránh ra, cầu xin các người tránh ra… Tránh ra…” Giọng cô càng lúc càng yếu, nói xong, lại nhắm mắt ngủ mất.
Nhưng chỉ có như vậy, cũng đủ để Tiết Hạo Nhiên biết được nguyên nhân cô ghét cảnh sát rồi.
Anh rất khϊếp sợ, vô cùng khϊếp sợ.
Anh vẫn cho rằng cô phải nuôi em trai mình từ năm cô học lớp mười, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau cũng đã đủ cực khổ lắm rồi, không ngờ trước đó, khi cha mẹ, ông nội cô còn sống thì cô cũng không có lấy một ngày tốt đẹp.
Cãi nhau lớn tiếng, hàng xóm sẽ báo cảnh sát, cảnh sát tới rồi đi, sau đó bọn họ lại đánh nhau?
Chuyện này phải trải qua bao nhiêu lần, bắt đầu từ khi nào, mới có thể để lại vết thương lòng không thể phai mờ như thế, cho đến bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua mà cô vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh này?
Cha mẹ cô đáng chết, cho dù bọn họ cũng đã chết nhiều năm rồi nhưng anh vẫn cảm thấy bọn họ chết chưa hết tội, không đáng thương, không đánh để đồng tình.
Có điều, cô gái ngốc này vừa rồi lại còn nói cái gì mà bọn họ ngày ngày cãi nhau hoặc đánh nhau cũng đều được, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi? Thật là một cô gái ngốc.
Nhìn cô gái trước mặt, khóe mắt vẫn còn ướt đã chìm vào giấc ngủ, anh cảm thấy một cơn đau nhức lan tràn từ trong lòng ra toàn thân, ngấm vào từng tế bào.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên hiểu ra nguyên nhân gần đây mình khác thường, anh nghĩ, chỉ sợ trong lúc vô tình anh đã thích cô gái nhỏ kiên cường này mất rồi.
Ánh mắt của anh bất giác trở nên dịu dàng, anh tự tay lau nước mắt vương trên khóe mắt cô, sau đó lại khẽ vuốt chân mày cô.
“Trương Nhân Tịnh, cô gái này rốt cuộc ở đâu xuất hiện? Dáng dấp cũng không hẳn là rất đẹp, cũng chỉ thanh tú, dễ nhìn mà thôi, tại sao em không làm gì cả mà lại dễ dàng trộm mất trái tim của anh đây?” Anh lẩm bẩm tự hỏi, cô đang ngủ say dĩ nhiên là không trả lời vấn đề này của anh rồi.
Anh nhìn cô, nhìn một lát anh không kiềm chế được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon! Mong em sẽ có một giấc mơ đẹp.” Anh dịu dàng nói, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trương Nhân Tịnh cảm thấy hình như tối hôm qua mình mơ một giấc mơ rất hoang đường, cô tự nhiên lại mơ thấy Tiết Hạo Nhiên ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nói chuyện với cô. Cô không thể nhớ nổi trong giấc mơ cô và Tiết Hạo Nhiên nói chuyện gì, nhưng cô không cách nào quên được ánh mắt và vẻ mặt dịu dàng của anh khi đó.
Eo! Tên kia mà hiểu cái gì gọi là dịu dàng thì trời sẽ sập xuống mất. Cho nên đó nhất định là mơ, nhất định là mình nằm mơ rồi. Cô tự nói với mình như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, tên kia không hẳn là cái gì cũng sai…ít nhất tối hôm qua nếu không có anh ta, thì tám phần…không, mười phần là cô sẽ rất thảm.
Vì vậy, để cảm ơn anh, hôm nay cô còn mượn của Lý Bội một ngàn đồng, sau khi tan làm đặc biệt chạy tới chợ chiều ở gần đó mua một con cá to để nấu thêm món cho anh.
Xách con cá cùng mấy loại rau nữa, Trương Nhân Tịnh đi bộ gần về đến nhà thì kinh ngạc khi phát hiện Tiết Hạo Nhiên đang đứng dưới lầu.
“Anh ở đây làm gì?” Cô đi lên trước hỏi.
“Chờ cô về.” Anh trả lời.
Cô nhất thời lộ ra vẻ mặt hoài nghi, giọng phòng bị: “Chẳng lẽ anh lại xài tiền bậy bạ nữa rồi, không phải anh ở đây chờ tôi đi làm về rồi kêu tôi trả tiền đấy chứ?”
Anh liếc cô một cái, không nói gì lập tức xoay người đi vào nhà, leo cầu thang lên lầu.
Cô không hiểu gì, mù mờ đi theo anh lên lầu. Suy nghĩ của cô đã chuyển sang bữa cơm tối nay rồi, bởi vì rất lâu cô mới xa xỉ mua một con cá lớn về nhà, nhất định phải nấu thật ngon, phải từ từ thưởng thức.
Trương Nhân Tịnh tin chắc rằng cá cô nấu vô cùng ngon, vì chỉ có một bữa mà anh đã ăn sạch sẽ rồi, trừ xương đầu cá ra, nước canh cũng không còn dư lấy một giọt, khiến cô vừa tự hào vừa đau lòng.
Bởi vì con cá đó cô mua tốn 250 đồng, cô còn tưởng rằng ít nhất cũng có thể ăn được 2, 3 bữa, ai ngờ anh đã giải quyết sạch trong 1 bữa, thật sự quá lãng phí. Nhưng nếu con cá này là cô đặc biệt mua để cảm ơn anh, anh muốn ăn một bữa hay chia làm nhiều bữa cũng đều là do anh quyết định.
Tóm lại, cũng không biết có phải do canh cá hay không, quan hệ của cô và anh hình như bắt đầu thay đổi từ ngày hôm đó, anh không còn động một chút là chọc giận cô nữa, không còn khiến cô tức tới gần chết nữa, còn thương xuyên giúp cô làm việc nhà, anh dễ gần hơn, không còn cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến cô nữa.
Sau đó, dường như ngày nào anh cũng trùng hợp xuất hiện ở dưới lầu lúc cô về nhà, có lúc anh nói là nhàm chán nên xuống đi dạo một chút, có khi lại nói là tới cửa hàng tiện lợi mua đồ, tóm lại anh có rất nhiều lý do để xuất hiện ở đó, nghe cũng rất hợp lý, cho nên lúc mới đầu cô cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, cho đến một ngày cô mới đột nhiên thông suốt, mới hiểu được dụng ý và sự săn sóc của anh.
Anh muốn nói cho người khác biết, cho dù em trai cô đi lính rồi, trong nhà cũng không phải chỉ có một mình cô ở, mà còn có một người đàn ông khác.
Tiết Hạo Nhiên
Hạo Nhiên Chính Khí.
Lần đầu tiên cô cảm thấy cái tên này rất thích hợp với anh, trên người anh quả nhiên là có chính khí. Sao giống với người lợi dụng vụ tai nạn này, đòi cô một trăm vạn tiền bồi thường, còn dám ở lại nhà của cô không chịu đi đây? Cảm thấy chuyện này không đơn thuần, nhưng đây là chuyện riêng của anh, cô cũng không muốn hỏi.
Thôi, dù sao gần đây hai người cũng bình an vô sự, cô cũng đã quen với sự tồn tại của anh, cùng lắm thì tốn thêm chút tiền điện, tiền nước thôi, coi như cô…. ừ, thuê một vệ sĩ riêng.
Cái ý nghĩ này khiến Trương Nhân Tịnh cười rộ lên.
Ha ha ha, không ngờ Trương Nhân Tịnh cô cũng có thể thuê vệ sĩ riêng nha, thật là quá xa xỉ, quá giàu sang, ha ha ha…
Suy nghĩ khác đi một chút, thế giới tươi đẹp hơn nhiều!
Ngày phát lương.