- 🏠 Home
- Sắc
- Sủng
- Thất Tiêu
- Chương 12
Thất Tiêu
Chương 12
Cô nhìn về phía Giang Trầm, khẽ nói: “Anh, để em giúp anh nhé.”
Giang Trầm không nhúc nhích, Từ Ngộ Vãn liền chủ động đi tới nắm lấy tay anh. Cô cũng không để ý đến chuyện anh đang tức giận, càng không để ý đến chuyện tiếp theo sẽ phát sinh giữa hai người, chỉ nói: “Dù sao thì chúng ta cũng đã làm bao nhiêu lần như vậy, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.”
Cô chủ động lôi kéo anh ngồi xuống sô pha, vươn tay cởi thắt lưng của anh. Đến khi cô muốn dạng chân ngồi lên đùi anh thì lại bị anh lạnh lùng ngăn lại.
Từ Ngộ Vãn nhìn anh, không hiểu chuyện gì. Rõ ràng anh đã bị hạ thuốc, thế mà vẫn có thể lạnh lùng được đến như vậy, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ động tình nào.
Bởi vì thân thể đã bắt đầu nóng dần lên, thế nên ngón tay của Giang Trầm không còn mát như trước kia nữa mà nóng hổi như gọng kìm. Anh bóp lấy eo cô, đè cô lên ghế sô pha, nhấc váy của cô lên.
Vẻ mặt của Giang Trầm vẫn lãnh đạm như thế, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô mà chỉ cởϊ qυầи lót của cô ra. Anh cũng chẳng có khúc dạo đầu gì cả, cứ thế banh hai chân cô ra, đâm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của mình vào.
Đây là lần làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt nhất của hai người. Động tác của anh cũng không còn nhẹ nhàng điềm đạm như trước nữa, anh đè đầu gối cô lại, để hai chân cô càng mở rộng ra, động tác đâm vào cũng rất mạnh. Mỗi một cú thúc của anh đều giống như xuyên thủng hạ thể của cô. Ngoại trừ chuyện gương mặt của anh vẫn không có chút biểu cảm nào thì Từ Ngộ Vãn thực sự tưởng hai người là một đôi nam nữ yêu nhau đang làʍ t̠ìиɦ kịch liệt.
Động tác của anh mạnh đến mức Từ Ngộ Vãn không nhịn được mà rêи ɾỉ, nhưng ngay sau đó cô lập tức cắn chặt răng, không dám rên to. Cô cố gắng nâng nửa người lên ôm lấy anh, nhưng lại bị anh đè xuống.
Từ Ngộ Vãn không có cách nào lừa mình dối người, cô biết động tác này của Giang Trầm mang ý nghĩa cấm không cho cô động vào anh. Anh hoàn toàn không có tình cảm với cô, anh chỉ là đang phát tiết, đang làm giảm dược tính.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy bây giờ cô chắc là đang cảm thấy khó chịu lắm, bởi vì cho dù Giang Trầm di chuyển mạnh như thế mà cô cũng không cảm thấy chút kɧoáı ©ảʍ nào, chỉ muốn rơi nước mắt.
Thì ra khi cảm thấy đau khổ đến cực hạn thì thực sự có thể chống lại được kɧoáı ©ảʍ thể xác.
Cô không nhịn được mà khóc nấc lên. Từ Ngộ Vãn vươn tay che mắt, nghẹn ngào nức nở.
Trong quá trình hai người làʍ t̠ìиɦ, âm thanh lớn nhất mà Từ Ngộ Vãn phát ra là tiếng khóc.
Không phải là khóc vì kɧoáı ©ảʍ, mà là khóc vì khổ sở và tuyệt vọng.
Cô không để ý đến đạo lý luân thường, vượt qua rào cản huyết thống, thế nhưng lại không chiếm được tình yêu của anh, thế nên cô khổ sở.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Giang Trầm nhìn thấy cô khóc mà vẫn thờ ơ như vậy. Giống như anh đã thất vọng đến cực điểm, vậy nên chỉ thuận theo ý cô mà làʍ t̠ìиɦ với cô.
Nhưng anh cũng không hề mất khống chế.
- 🏠 Home
- Sắc
- Sủng
- Thất Tiêu
- Chương 12