Chương 26: Đảo Hoang (2)

Khi Giang Trầm trở lại phòng làm việc thì Từ Ngộ Vãn đã biến mất.

Anh cầm điện thoại di động nhìn một cái, cô gửi tin nhắn cho anh, nói là giáo viên đột nhiên điều chỉnh giờ học, bây giờ cô phải đến trường.

Giang Trầm cụp mí mắt, nhắn “Ừ” một câu.

Từ Ngộ Vãn không hề đi học.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm câu trả lời của Giang Trầm, nhìn đến khi ánh mắt cũng cảm thấy đau đớn mới tắt điện thoại đi.

Nhạc Khả lại gửi tin nhắn đến cho cô: “ Chẳng phải mọi người đều nói đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Nếu như thực sự muốn biết người đàn ông đó có thích một cô gái không thì cứ nhìn du͙© vọиɠ mà anh ta dành cho cô gái đó là biết ngay thôi. Bảo bối, sao tự nhiên cậu lại hỏi vấn đề này làm gì?”

“Không có gì.” Cô trả lời.

Chỉ là muốn xác nhận một chuyện.

Từ Ngộ Vãn từ trước đến nay đều biết bản thân mình hèn mọn, nhưng cho dù như thế thì cô cũng không hề cảm thấy bản thân đáng thương, càng không cần người khác thương hại.

Cô cứ tưởng là cuối cùng ngôi sao mà mình thích đã rơi xuống bên cạnh mình, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng thì ra thứ rơi xuống lại chỉ là một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ ngôi sao đó, bởi vì ngôi sao cảm thấy cô vô cùng đáng thương. Cô đã bị ngã bao nhiêu lần như vậy, bị thương bao nhiêu lần, thế mà vẫn còn muốn trèo lên hái sao. Vì cái gì chứ?

Đúng vậy, vì cái gì chứ?



Từ Ngộ Vãn cũng muốn hỏi chính bản thân mình.

...

Khi Giang Trầm về nhà thì đã là hơn mười giờ tối, anh thường xuyên phải tăng ca, Từ Ngộ Vãn cũng đã quen rồi.

Lúc anh tăng ca thì cô sẽ không chủ động gọi cho anh, anh cũng sẽ không liên lạc với cô.

Cô cứ tưởng anh chủ động, cuối cùng đã tình nguyện bố thí chút tình cảm cho cô, nhưng thì ra mọi chuyện chỉ là cô tưởng tượng mà thôi.

Cô cũng cảm thấy bản thân mình thật giả tạo. Ngay từ ban đầu, khi Giang Trầm đồng ý ân ái với cô thì cô đã thỏa mãn rồi, cảm thấy không cần biết anh vì lý do gì, chỉ cần anh đồng ý là được. Thế nhưng về sau cô lại cảm thấy mình không thể nào tiếp nhận chuyện anh làʍ t̠ìиɦ với cô không phải vì yêu.

Đại khái là bởi vì sự hiểu biết của cô về Giang Trầm, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện anh có thể làʍ t̠ìиɦ với người mà mình không yêu.

Thế nên vẫn không thể nào chịu được.

Từ Ngộ vãn uống rượu, trên mặt đất là mấy vỏ chai rỗng.

Cô ngồi trên mặt đất, trong mắt lấp lánh nước, ánh mắt nhìn Giang Trầm cũng hơi mê man, có vẻ như đã uống say.

Giang Trầm nhíu mày đi tới, ôm cô từ dưới đất lên: “Sao lại uống rượu?”

Từ Ngộ Vãn thuận thế ghé vào vai anh, mỉm cười: “Em muốn uống.”



Giang Trầm ôm cô vào trong phòng tắm, Từ Ngộ Vãn từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, vươn tay xoa cằm anh.

Giang Trầm để mặc cô làm loạn, anh ôm cô đặt lên chiếc ghế trong phòng tắm, sau đó đi điều chỉnh nước ấm. Cô đột nhiên nắm lấy vạt áo của anh, lộ ra nụ cười mê ly: “Anh trai, làm không?”

Giang Trầm để mặc cho cô ôm mình, một lát sau mới trả lời: “Em muốn làm thì làm.”

Từ Ngộ Vãn: “Thật sao? Vậy làm đi, em muốn làm.”

Thế là Giang Trầm lại ôm cô ra ngoài phòng ngủ.

Anh chậm rãi cởϊ qυầи áo của cô, động tác nhẹ nhàng mà linh hoạt, giống như đang nâng niu bảo vật trân quý.

Khi tay anh vuốt dọc theo sống lưng cô, Từ Ngộ Vãn đột nhiên hô ngừng.

Cô ngồi dậy, ôm lấy cổ anh: “Anh trai, mọi lần đều là anh giúp em cởϊ qυầи áo, lần này để em giúp anh.”

Cô vươn tay chạm vào cúc áo sơ mi của anh, vừa mới cởi ra một nút đã bị anh giữ chặt tay lại.

Hai người im lặng đối mặt.

Từ Ngộ Vãn biết đây từ từ chối.