Chương 8

Khoa cử là con đường duy nhất cho các sĩ tử bần hần bước vào quan lộ, cũng là phương pháp quan trọng để quốc gia tuyển chọn nhân tài. Hiện giờ Đại Lương đang ở thời điểm cần người, khoa cửa năm nay theo đó càng được coi trọng.

Mới tháng hai nhưng phố lớn ngõ nhỏ kinh thành nơi nơi đều có thể trông thấy chúng sĩ tử dập dìu qua lại không ngớt, bây giờ sang tháng ba, cận kề ngày thi, cho dù có ở xa đi chăng nữa thì cũng phải tới rồi.

Văn Tố dạo trên đường phố kinh thành, trông thấy chúng sĩ tử nho sam phấp phới, người nào người nấy trên mặt đều là vẻ khát khao, không khỏi cảm thấy kính nể.

Gian khổ học tập mười năm đèn sách, không phải chỉ vì một khắc này sao?

Đi dạo một lúc, nàng quay đầu hướng về phía Phó Thanh Ngọc, ngoắc tay, ý bảo nàng ấy nhanh một chút.

Phó Thanh Ngọc là bị Văn Tố kéo ra ngoài, lần trước sắp xếp lại chỗ ở, hai nàng được bố trí ở cùng một gian, thế nên bây giờ là bạn cùng phòng. Văn Tố bởi vì chuyện Nhϊếp chính vương muốn tổ chức khảo thí vào cuối tháng nên rất lo lắng, liền xin nàng ấy cùng nàng ra ngoài mua sách, dự định tạm thời ôm chân Phật một phen.

Sở dĩ phải nhờ Phó Thanh Ngọc giúp không phải chỉ vì hai người ở cùng phòng mà còn vì Văn Tố ở chung với nàng mới biết nàng là một nữ tử thật sự có học vấn, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông, thơ từ ca phú hạ bút thành văn, thực sự khiến kẻ ăn chùa chờ chết như nàng xấu hổ.

Nếu nói khuyết điểm, thì chỉ có duy nhất một điểm, chính là làm người có hơi lãnh đạm.

Phó Thanh Ngọc cũng không phải trầm lặng ít nói, chỉ là hai người quả thực không có tiếng nói chung nào cả.

Chuyện này cũng không thể trách nàng ấy, ai bảo Văn Tố vào lúc nàng ấy đang nghiền ngẫm lý luận trong sách thì lại loay hoay kho thịt trong bếp, hoặc là cắm cúi vào mấy loại tin tức như Tần Dung lại dẫn theo mấy vị cô nương lén lút gõ cửa phòng Nhϊếp chính vương. -_-

Nếu như không phải niệm tình nàng tính tình không tệ, Phó Thanh Ngọc quả thực cũng không tình nguyện ra ngoài, thấy Văn Tố thường ngày tùy tùy tiện tiện nhưng trước đêm kiểm tra trái lại cũng thực để tâm, nàng ấy không cách nào làm ngơ một phen ý chí này của nàng mà.

Bởi vì ôm suy nghĩ ở lại ăn chùa, nên yêu cầu của nàng cũng không cao, kỳ kiểm tra này chỉ cần được tầm trung để nàng có thể tiếp tục ở lại là được, thậm chí những việc đẹp đẽ làm quan gì gì đó, nàng thực sự không dám nghĩ tới.

Hai người tìm hết nửa ngày trời, cuối cùng ở góc phố phía Nam tìm được một hiệu sách, Văn Tố lập tức xông vào trước tiên, bất cẩn va phải một người sắp bước ra ngoài khiến người đó ngã lăn, đau đớn kêu lên, sách trong tay vương vãi trên đất, bản thân Văn Tố cũng xoa trán, suýt chảy cả nước mắt.

“Cô nương, cô không sao chứ?”

Không ngờ rốt cuộc vẫn là người đó lên tiếng thăm hỏi trước. Văn Tố vừa xoa trán vừa áy náy ngước mắt nhìn, trước mặt là một sĩ tử mặc thanh sam, diện mạo tuấn tú, có thể bởi vì ăn mặc quá ít nên sắc mặt có chút tím tái, má trái sưng vù, đích thực bởi vì bị trán của Văn Tố đυ.ng trúng.

“Ta không sao, thật xin lỗi.” Văn Tố vừa áy náy nói vừa khom lưng nhặt sách cho hắn.

Người đó cũng ngồi xuống, cười cười: “Cô nương cũng chỉ vô ý, không cần đa lễ.”

Văn Tố nhặt quyển sách cuối cùng, thấy tên là Sách Luận, không khỏi có chút tò mò, “Đây là sách gì vậy?”

“À, đây là thư tịch bàn luận về việc trị quốc, chỉ là ấn bản năm nay khá rõ, lại bao gồm lý luận của rất nhiều đại gia, thế nên tại hạ đặc biệt đến đây mua.”

Trong lòng Văn Tố khẽ động, sách luận đàm trị quốc à? Nhϊếp chính vương nếu như muốn nữ tử vào triều làm quan, tất phải hỏi đến mấy nội dung này rồi.

Nàng đứng dậy, giơ giơ quyển sách về phía Phó Thanh Ngọc đang rề rề bước vào cửa: “Thanh Ngọc, mua quyển này đi, ta cảm thấy có thể có ích đó.”

Giữa tháng ba, trường thi giới nghiêm, cử hành kỳ thi mùa xuân.

Tiêu Tranh hạ triều liền đi tuần tra trường thi, đến khi bước ra khỏi cánh cổng lớn màu đỏ thì lại mang dáng vẻ lo lắng tiều tụy.