Chương 4

Trước khi phụ thân qua đời, nàng từng nhắc nhở người về bộ mặt thật của những người trong họ tộc kia, hiện giờ hết thảy từng người từng người đều ứng nghiệm, đây liệu có coi là có kiến thức không?

Ọt ọt ọt…..

Bao tử truyền tới một tràng âm thanh đói khát, Văn Tố xấu hổ hướng về phía vị Cấm quân kia nở nụ cười, nhìn hoàng bảng nuốt nước miếng, bàn tay run rẩy đưa ra, nhưng vừa mới chìa ra được nửa đường thì nàng lại bỗng rụt về.

Chuyện này quá mức kỳ lạ, phủ Nhϊếp chính vương là nơi như thế nào, vạn nhất có vào mà không có ra thì làm sao?

Nhưng bụng thực sự đói lắm rồi, nàng không thể nào chết đói ở đầu phố như vậy đâu nhỉ?

Kệ đi, dù gì cũng là chết, chết cũng phải làm một con ma no, tới lúc đi địa phủ gặp phụ thân, nói mình làm nữ phụ tá ở phủ Nhϊếp chính vương mới chết thẳng cẳng, đấy cũng coi như đủ uy phong rồi!

Suy nghĩ Văn Tố vừa quyết, nhắm mắt cắn răng, đưa tay ‘roẹt’ một tiếng xé xuống hoàng bảng…



Triều đường hôm nay thập phần náo nhiệt, bách quan đang sôi nổi bàn luận về tân chính.

“Vi thần cho rằng không được!” Thủ phụ Đinh Chính Nhất tuổi quá thất tuần tức tối rống lên.

Ông cụ đây là đảng bảo hoàng kiên định, hơn nữa càng là người thuộc chủ nghĩa đại nam tử. Sau khi nghe nói Nhϊếp chính vương muốn cho nữ tử vào triều làm quan thì suýt nữa hai mắt trợn ngược, chuẩn bị đi bầu bạn cùng tiên đế, sau khi được phu nhân lão rót cho nửa chén nước đường đỏ, câu đầu tiên chính là gào lên: “Đàn bà đều là đám kiến thức nông cạn, vọng tưởng đảm đương đại nhiệm, đúng là nực cười!”

Vì thế phu nhân lão dùng cái chén không trên tay đập lên đầu lão. →_→

Lúc này ông cụ đang ôm vệt đỏ hình nửa cái chén ở trên trán, đứng trên điện tiếp tục bền bỉ tranh đấu với Nhϊếp chính vương.

“Vi thần cho rằng việc này vạn vạn lần không được, Tây Hán có Lữ hậu chuyên quyền, ngoại thích lộng quyền, thời Đường có Võ hậu soán ngôi, Thượng Quan làm tể tướng, những chuyện này đều là vết xe đổ trước mắt, có thể thấy nữ tử nhúng tay vào triều chính, đích thực không ổn!”

Lời này vừa thốt ra, bức rèm sau lưng tiểu hoàng đế khẽ lay động, Lý thái hậu ở bên trong thấp giọng hừ một tiếng.

Đinh đại nhân ngươi đây là đang mắng ai gia đấy à? -_-#

Đinh Chính Nhất ý thức được mình lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Bất luận thế nào, nữ tử vào triều làm quan là không được, nhất định sẽ làm lung lay quốc thể! Thanh Hải quốc cùng thượng quốc ta liên hôn là may mắn của họ, thế nhưng còn soi tam chọn tứ, đúng là vớ vẩn!”

Nhϊếp chính vương Tiêu Tranh đứng đầu bách quan, nét mặt trầm tĩnh, im lặng không nói.

Tiểu hoàng đế lặng lẽ nhìn Tiêu Tranh một cái, trong lòng thầm hò reo với Đinh Chính Nhất: Giỏi lắm, Đinh đại nhân!

Binh bộ thượng thư Lục Phường đứng sau Tiêu Tranh liếc nhìn bóng lưng của hắn, lên tiếng: “Lời này của Đinh đại nhân sai rồi, nên biết hiện giờ biên cương vẫn đang bị xâm phạm, liên hôn với Thanh Hải quốc là vì đại cuộc, lấy đại cục làm trọng, tạm thời thi hành tân chính cũng không đến mức làm lung lay nền tảng quốc gia, đợi ngày nào đó đại sự liên hôn đã thành thì có thể thu hồi tân chính, có chỗ nào không ổn chứ?”

Người theo Vương gia đảng nhao nhao phụ họa:

“Đúng vậy, đúng vậy, có gì không được?”

“Làm người không cần cổ hủ đến thế đâu…..”

“Không được, cứng nhắc quá rồi!”

“…………………….”

Mặt hoàng để đen hết một nửa.

“Thần cũng cho rằng không được.” Tả đô ngự sử Vương Định Viễn bước ra khỏi hàng, hướng phía hoàng đế hành lễ, nói: “Từ xưa không hề có tiền lệ nữ tử vào triều làm quan, luật lệ của tổ tiên không thể không theo, bệ hạ lý ra nên lập tức gỡ bỏ hoàng bảng.”

Nếu như Đinh Chính Nhất bởi vì bản thân là người thuộc phái bảo hoàng mà phản đối Nhϊếp chính vương, thì Vương Định Viễn trái lại không thuộc đảng phái nào, ông chỉ tùy việc mà xét, mọi thứ đều lấy pháp lý cùng tổ chế làm cơ sở.

Vương Định Viễn năm nay chưa tới năm mươi, mặt mày nhẵn nhụi, gương mặt cương trực công chính, giống như tính cách của ông, cứng nhắc cổ hủ. Với ông mà nói, ngăn cản tất cả mọi sự việc canh tân mới mẻ chính là sứ mệnh của ông, là chức trách của ông, là mục tiêu ông nguyện ý lấy đó mà phấn đấu cả đời! = =