Chương 39

“Thế bệ hạ có nói gì với cô không?”

Thân là nữ phụ tá phủ Nhϊếp chính vương, Văn Tố rất rõ vị trí của mình, nàng là người của Nhϊếp chính vương phủ, đương nhiên không thể lừa dối Nhϊếp chính vương. “Bệ hạ hỏi hạ thần Đại Lương là của ngài ấy, hay là…….của ngài.”

Tiêu Tranh dường như không chút ngạc nhiên, khoanh tay nói: “Thế Văn khanh trả lời thế nào?”

“Hạ quan………..theo thực tế mà đáp.”

Tiêu Tranh mỉm cười không tỏ ý kiến, “Thế bổn vương nếu như hiện giờ hỏi cô Đại Lương nên để ai làm chủ, Văn khanh lại đáp như thế nào?”

Văn Tố đầu toát mồ hôi lạnh, “Hạ quan cho rằng…………trước mắt mà nói đương nhiên là vương gia thích hợp làm chủ, có điều tương lai………….phải xem vương gia dẫn dắt bệ hạ tới đâu.”

Ánh mắt thâm trầm lướt qua đôi mắt hơi cụp xuống của nàng, Tiêu Tranh không tỏ rõ ý kiến nhếch khóe môi, quay người hướng hậu viện mà đi.

Áp lực quanh người sụt giảm, Văn Tố không khỏi thở gấp một hơi, xem ra chén cơm này càng lúc càng không dễ ăn chùa a……..

Buổi tối về tới sân viện, không có lấy nửa ánh đèn, cả viện chìm trong tĩnh lặng.

Văn Tố ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ một bóng người cô đơn đang ngồi bên bàn, giống một pho tượng điêu khắc.

“Thanh Ngọc?”

“Ừm.”

Văn Tố thở phào, còn đáp lại nàng, tóm lại xem ra vẫn không đến nỗi.

Đi tới bên bàn, châm lửa đốt nến, quan sát tỷ mỷ nét mặt ngưng trọng của Phó Thanh Ngọc dưới ánh nến.

“Thanh Ngọc, ta……………Chuyện đó, cô biết hết rồi?” Văn Tố vừa cẩn cẩn trọng trọng quan sát sắc mặt nàng ấy, vừa cố gắng tìm câu từ uyển chuyển chuẩn bị giải bày quá trình sự việc.

“Ừ, đều biết cả rồi.”

Nhất thời không nói gì, hai người đều im lặng một lúc lâu, Phó Thanh Ngọc chợt lắc đầu cười, “Nhϊếp chính vương sắp xếp như vậy chắc hẳn có đạo lý của mình, là ta đã quá tham lam, chỉ cần có thể đền đáp quốc gia thì hà tất phải để ý cấp quan chứ?”

“Ơ? Cô nghĩ thông rồi?”

Phó Thanh Ngọc gật đầu.

Văn Tố hết sức vui mừng, tố chất cao đúng là dễ khai thông mà…

Gần đây Văn Tố lại có cảm giác sầu não giống như khoảng thời gian chuẩn bị khảo thí, bởi Nhϊếp chính vương dạo này tóm lại thường lên lớp nàng, chuyện liên quan đến việc làm thế nào tiếp đãi sứ thần Thanh Hải quốc đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Phó Thanh Ngọc mấy ngày trước đã tới Hàn Lâm viện báo danh, bắt đầu chính thức trở thành nữ sử quan đầu tiên trong lịch sử Đại Lương ra vào đại nội. Văn Tố đối với việc này thập phần ngưỡng mộ, trên thực tế nàng càng hi vọng được hoán đổi với Phó Thanh Ngọc, gánh vác Đại Lương cái gì chứ, vẫn thật sự không thích hợp với nàng, nàng chỉ muốn ăn chùa chờ chết thôi………………

Có điều, chuyện nào có lợi cũng có mặt hại.

Tốt xấu gì hiện giờ Văn Tố cũng là quan ngũ phẩm, mặc dù còn chưa có phủ đệ riêng, nhưng Nhϊếp chính vương cũng cực kỳ trọng đãi, cấp cho nàng một viện riêng biệt trong phủ làm chỗ ở, còn không quên phái hai thị nữ tới cho nàng sai bảo.

Để tỏ rõ công bằng, Phó Thanh Ngọc dường như cũng nhận được đãi ngộ tương tự, có điều nàng ấy biết mình đây là hưởng ké vẻ vang của Văn Tố, trong lòng ít nhiều có chút không có cảm giác gì. Hơn nữa càng khiến nàng không thoải mái chính là dựa trên vị trí địa lý mà nói, chỗ ở của Văn Tố cách Tây Các của Nhϊếp chính vương rất gần, mà nàng trái lại cách khá xa.

Việc tới bây giờ, Phó Thanh Ngọc không thể không nhìn thẳng một việc—nàng dường như đối với Nhϊếp chính vương ôm tâm tư không nên có.

Thực ra điểm này lúc trông thấy cảnh tượng Văn Tố ngồi cùng Nhϊếp chính vương trong ngôi đình giữa hồ thì đã cảm giác được.

Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân lúc đó nàng cảm thấy mất mát, thậm chí đố kỵ e rằng không phải chỉ đến từ việc năng lực bản thân bị phủ nhận, mà là nhận ra người trong mắt Nhϊếp chính vương coi trọng vốn không phải mình………..

Có điều Văn Tố hiện đang vì Quỳnh Lâm yến sắp tới mà phiền não, đối với việc này vẫn không biết gì. Lúc này nàng vừa mới thức dậy kéo cửa phòng, đương gục đầu ủ rũ nghe thị nữ Hỉ Thước báo cáo sắp xếp lịch trình kế tiếp.