Chương 35

Ực………… Truyền kỳ đời Đường, thoại bản Tống triều có tính không?

Trong đầu Văn Tố xoay chuyển một vòng, ánh mắt quét về phía Tiêu Tranh, chỉ thấy hắn thập phần bình tĩnh lắc đầu một cái.

“Ừm, thực ra dân nữ đọc sách cũng không nhiều, liệt nữ truyện gì đấy trái lại từng đọc qua một ít, tứ thư ngũ kinh chỉ có hơi lướt qua mà thôi…………”

Ánh mắt lấp lánh lại còn phối hợp với ngữ khí thẽ thọt khẽ khàng……

Tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt khinh bỉ, ngươi đồ không có triển vọng!

Vương Định Viễn thế nhưng lại gật đầu một cái, “Đây đều là những sách mà nữ tử nên đọc.”

Văn Tố thở phào, cũng may Nhϊếp chính vương thấu đáo!

“Vậy dám hỏi cô nương, đối với việc tân chính lý giải thế nào?”

Văn Tố lại liếc nhìn Tiêu Tranh một cái, người kia chẳng ừ chẳng hử, không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Ờm, chuyện này à……..Thực ra dân nữ đối với tân chính cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là cảm thấy triều đình nếu như đã cần dân nữ, dân nữ liền không nên chối từ mà thôi.”

Vương Định Viễn ngạc nhiên, “Không hiểu biết nhiều lắm? Thế cô muốn ứng đối thế nào với sứ thần đến thăm từ Thanh Hải quốc.”

Văn Tố ngượng ngùng cười, hướng về phía tiểu hoàng đế ở bên trên cúi người, “Bệ hạ thánh uy cuồn cuộn, nhất định sẽ không xảy ra hỗn loạn gì, lại nói, không phải còn có Nhϊếp chính vương cùng với chư vị đại nhân sao……………”

Tiêu Tranh nhịn không được quay đầu liếc nhìn nàng. Hay cho một nữ tử lanh lợi khéo léo, chỉ một câu liền đem những công lao có được đẩy hết cho hoàng đế cùng chư vị đại thần, vừa không đắc tội với người lại vừa thể hiện mình bình thường nhưng không kém cỏi.

Mà ngoài tưởng tượng của hắn vẫn là Văn Tố bất kỳ lúc nào cũng không quên đưa vị trí dẫn đầu cho hoàng đế. Tinh ý như vậy, một vài đại thần có thể không để ý, nhưng nàng ứng xử hợp lẽ, không phải cố ý nịnh nọt, chỉ vô cùng tự nhiên thốt ra, khiến người ta cảm thấy phát ra từ chân tâm.

Điểm này có thể nhận thấy từ trong nụ cười hài lòng của tiểu hoàng đế.

Thật khiến người khác hiếu kỳ, nữ tử này rốt cuộc từ đâu học được đạo lý quan sát sắc mặt thấu đáo đến vậy?

“Theo ai gia thấy, nữ tử này có thể dùng, mặc dù không phải đại tài, nhưng có Nhϊếp chính vương tự mình dẫn dắt, hẳn sẽ không có sai sót.”

Lý thái hậu từ sau màn thấy rõ mồn một nét mặt hài lòng của Tiêu Tranh đối với Văn Tố, để tránh lại diễn ra tiết mục sờ eo uy hϊếp hoàng đế kia, vẫn là dứt khoát lên tiếng trước là được. Tóm lại xảy ra vấn đề cũng coi như là do Nhϊếp chính vương!

“Mẫu hậu nói rất phải, trẫm cũng cùng ý kiến.” Tiểu hoàng đế thức thời lên tiếng bày tỏ thái độ của mình.

Vương Định Viễn cảm thấy dưới tình thế hiện thời, chọn một nữ tử tuân thủ phụ đức ngược lại cũng không tồi, vì thế cũng gật đầu biểu thị đồng ý. Còn lại đám người Đinh Chính Nhất đưa mắt nhìn nhau một lúc, cắn răng gật đầu.

Tiêu Tranh đưa tay hành lễ với hoàng đế: “Nếu đã vậy, xin bệ hạ trao cho Văn Tố một chức quan.”

Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng, đang gục đầu suy nghĩ nên phong quan tước gì cho nàng thì nghe thấy Đinh Chính Nhất chen vào nói: “Bệ hạ chi bằng phong nàng ta làm Ngự tiền chấp bút nữ quan đi.”

Bên tai dường như có gió lạnh quét qua, Tiêu Tranh âm u quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn lão chằm chằm, “Đinh đại nhân, cần bổn vương nhắc ngài đây vốn là chức quan của một nữ tử không vậy?” Còn là quan tước của nữ tử nội cung.

“…………………..”

Hoàng đế cân nhắc nói: “Vậy………..chi bằng phong làm Quốc tử giám học chính đi.”

Tiêu Tranh trầm giọng: “Chắc chắn sứ thần Thanh Hải quốc cũng không muốn thấy nữ quan đầu tiên của Đại Lương là quan cửu phẩm đâu.”

Hoàng đế đành đổi một cái khác, “Thế thì………Quốc tử giám ngũ kinh tiến sĩ?”

“Đó cũng mới là bát phẩm.”

“Nếu không thì Hàn lâm viện kiểm thảo?”

Tiêu Tranh im lặng không lên tiếng.

“Hàn Lâm viện tu soạn?”

Tiêu Tranh vẫn im lặng như cũ, đưa tay chỉnh lại y phục, ngón tay như có như không lướt qua thắt lưng nơi eo……………

“A, trẫm nghĩ tới một chức quan không tệ!” Tiểu hoàng đế nháy mắt thông suốt, cười tủm tỉm nhìn Văn Tố, “phong cho khanh làm Hộ bộ lang trung nhé.”