Chương 29

Cánh tay Văn Tố bị đυ.ng một cái, vừa quay đầu nhìn liền bắt gặp đầu Nhϊếp chính vương gục bên cạnh nàng, mùi rượu nồng nặc.

Say rồi?

Tửu lượng này…… là dùng giọt mà tính à? -_-\

Trong sảnh nháy mắt trở nên an tĩnh, Triệu Toàn vội vàng định chạy tới đỡ Tiêu Tranh, nhưng bị Tiêu Đoan ngăn lại, “Bổn vương có thể đưa thúc thúc về phòng nghỉ ngơi.” Vừa nói vừa khụy gối dìu Tiêu Tranh, hơi gắng sức nâng hắn bước ra ngoài.

Văn Tố trông thấy rất rõ, vừa rồi sắc mặt Bình Dương vương không coi là tốt, hình như thập phần thất vọng chán nản thì phải.

Tình hình nơi đây vẫn rất phức tạp. Văn Tố nhún vai, việc làm duy nhất là tranh thủ trước khi tàn tiệc phải ăn nhiều một chút.

*

“Thúc thúc, nơi này không có người ngoài, không cần giả vờ say rồi.” Vừa tới hoa viên, Tiêu Đoan liền thả Tiêu Tranh, trong giọng nói mang theo một tia buồn bực.

Tiêu Tranh đứng thẳng người, chỉnh lại thường phục vừa rồi cố ý dùng rượu vẩy lên, thần sắc bình tĩnh quét mắt nhìn hắn.

Mặc dù không nhìn ra cảm xúc, nhưng Tiêu Đoan vẫn cảm thấy toàn thân nặng nề khó chịu, hắn biết đây là thói quen của thúc thúc, lúc không vui sẽ không nói rõ, nhưng áp lực từ trong ánh mắt thì lại che phủ ngập trời, khiến người ta có trốn cũng trốn không được.

Tiêu Đoan ổn định tinh thần, nhếch môi nở nụ cười lơ đễnh, “Thúc thúc đây là bởi vì chất nhi trêu chọc a đầu họ Văn kia mà tức giận sao?”

Hắn trái lại tránh nặng tìm nhẹ. Tiêu Tranh nghiêm túc nhìn hắn, ngọn đèn treo nơi hành lang phản chiếu ánh sáng vào đôi đồng tử thâm trầm của hắn, ý vị không rõ, “mặc dù ngươi vẫn luôn chướng mắt hoàng đế, nhưng chỉ một điểm này liền nhìn ra ngươi và hắn đều không hiểu chuyện như nhau, làm việc toàn dựa vào ý thích của mình mà thôi.”

“Gì chứ?” Tiêu Đoan không khỏi hoảng hốt.

“Văn Tố là phụ tá trong phủ, ngươi không có việc gì trêu chọc nàng làm chi?”

Tiêu Đoan bình tĩnh lại, ngữ điệu mang vẻ chế giễu nói: “Chuyên tâm muốn làm điểm tâm cho thúc thúc, không phải là muốn dùng sắc dụ người à?” Hắn nhíu mày một cái, nhìn Tiêu Tranh, “Thúc thúc bảo vệ nàng ta như vậy, không phải là thật sự nhìn trúng nàng ta rồi đấy chứ?”

Tiêu Tranh cười lạnh, “Nếu như ta dễ dàng hợp ý một người như vậy, trong phủ này từ sớm không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ rồi.”

“Nhưng hôm nay thúc thúc đối xử với nàng ta rất trọng hậu.”

“Ta là muốn nói cho ngươi, nàng ấy là nữ phụ tá, liên hôn giữa Thanh Hải quốc và Đại Lương ngày nào chưa thành, nàng ấy vẫn còn có chỗ trọng dụng, ngươi cũng nên dùng lễ mà đối đãi với nàng ấy, chứ không phải trêu đùa như những nữ tử bình thường.”

Tiêu Đoan nghe thế thì im lặng không lên tiếng.

Tiêu Tranh nhướn mắt liếc nhìn về phía tiền sảnh, thần sắc lộ ra đôi chút không kiên nhẫn, “Còn về yến tiệc ngươi sắp xếp ngày hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Dứt lời cũng không chờ Tiêu Đoan đáp lời, người đã phất áo bỏ đi.

“Bình Dương vương gia.”

Sau lưng có người tới gần, Tiêu Đoan quay người, thì ra là Lục Phường.

“Thế nào? Vương gia thật sự say rồi?”

Tiêu Đoan nở nụ cười bất đắc dĩ, “Lục đại nhân, e rằng thúc thúc dự định làm nhân vật như Chu Công Đán rồi.”

Lục Phường nhíu mày một cái, lắc đầu thở dài: “Vương gia anh tài ngút trời, khí chất vương giả, tiếc là………” Ngập ngừng một lúc, hắn lại hỏi: “Thế Bình Dương vương gia kế tiếp có tính toán gì?”

Tiêu Đoan quét mắt nhìn hắn một cái, nhướn mày về phía sân viện le lói chút ánh sáng cách đó không xa, cười nói: “Tiếp theo bổn vương muốn vâng theo dạy bảo của thúc thúc, đối xử tử tế với nhị vị nữ phụ tá.”

“Hả?” Lục Trừng đầu đầy sương mù.

Sáng sớm hôm sau, Văn Tố ngáp ngủ đẩy cửa phòng, vừa liếc thấy bóng người đứng ở ngưỡng cửa thì suýt nữa sợ đến giật người.

“Bình, Bình Dương vương gia, ngài đây là đang làm gì vậy?”

Tiêu Đoan chỉ mặc trung y màu trắng, lưng gánh mấy cành mận gai, mặc dù không rách da thịt nhưng vì hắn vốn dĩ trông đã gầy yếu, lại thêm hành động như vậy khiến người ta không khỏi đau lòng.

“Bổn vương tới chịu đòn nhận tội, chuyện điểm tâm hôm qua là bổn vương cố ý chọc ghẹo cô, vẫn xin cô nương lượng thứ.”