Chương 22

Coi như hắn hiểu được, cái gọi là thương nghị đã biến thành buộc hắn vào khuôn phép!

Bút trong tay bị siết chặt, hoàng đế bặm môi, cuối cùng vẫn hạ bút vẽ một vòng trên tên của Chu Hiền Đạt.

“Bệ hạ thánh minh.” Tiêu Tranh gần như lập tức cài lại đai lưng, mặt lộ ra ý cười vui mừng.

Hoàng đế không phục nói: “Ít nhất cũng phải để Lưu Kha làm bảng nhãn.”

“Bệ hạ khâm điểm, đương nhiên có thể.”

Hoàng đế muốn khóc, hắn nên khâm điểm là trạng nguyên mà, chọn bảng nhãn cái gì chứ hả?

Thói đời này, ngày tháng trắc trở a…………

“Đúng rồi, bổn vương còn có một chuyện muốn bẩm tấu với bệ hạ.” Tiêu Tranh vốn đã định lui ra, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại dừng bước.

Tiểu hoàng đế thấy thế lại sợ hãi một lúc, nghe rõ lời hắn nói mới trở lại bình thường, ‘khụ’ một tiếng nói: “Hoàng thúc mời nói.”

Tiêu Tranh mỉm cười với hắn, không giống với nụ cười thờ ơ lạnh nhạt bình thường kia, trái lại mang theo đôi nét động viên, “Còn vài ngày nữa là tới sinh thần của bổn vương, Bình Dương vương có lòng hồi kinh chúc thọ bổn vương, đã đến phủ Nhϊếp chính vương rồi, bệ hạ không ngại chứ?”

Mặt tiểu hoàng đế lập tức xanh mét.

Khoan nói tới Bình Dương vương tự ý hồi kinh đã là trọng tội, nào có đạo lý tiền trảm hậu tấu thế chứ? Hắn tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Tranh, môi mím chặt, không trả lời, mãi tới khi……tay Tiêu Tranh đặt lên đai lưng…………

“À………..thì ra là vậy.” Trên mặt tiểu hoàng đế nháy mắt dâng lên ý cười, vẻ xám ngoét mất đi, mặt tràn đầy hồng quang, cứ như thể điều mới rồi nghe thấy là chuyện khiến lòng người vui vẻ vậy. “Chẳng qua là chuyện cỏn con, sinh thần hoàng thúc sắp tới, Trẫm sẽ mở yến tiệc chúc mừng ở trong cung, vốn cũng định triệu Bình Dương vương về.”

Tay Tiêu Tranh từ thắt lưng dời đi, cười gật đầu: “Đa tạ bệ hạ ân điển, chỉ là hiện giờ đang là thời điểm triều đình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không cần vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà hao phí, bệ hạ nếu đã tuyển chọn trạng nguyên, thế thì chuẩn bị Quỳnh Lâm yến mới phải.”

Hoàng đế bệ hạ bị động đến vết thương lòng, ánh mắt u oán lướt qua nơi hông hắn một cái, bi phẫn gật đầu.

Đợi đến khi Tiêu Tranh chân trước vừa ra khỏi ngự thư phòng, tiểu hoàng đế chân sau đã ôm mặt hướng thẳng tẩm điện thái hậu mà đi.

Mẫu hậu, hoàng thúc vừa rồi muốn đánh hoàng nhi đó…………..>_<

**

Trong phủ Nhϊếp chính vương, Văn Tố lại ôm đầu rụt vai sắm vai con quay.

Phó Thanh Ngọc ngồi trước mặt nàng an ủi: “Tố Tố, cô sợ ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải muốn cô làm chuyện xấu xa gì.”

Văn Tố chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt u oán, “Nhưng cô biết ta hiện giờ trông thấy điểm tâm là muốn ói rồi, còn kêu ta làm điểm tâm gì chứ hả?”

Vốn tưởng Tần Dung đi rồi, những ngày tháng tốt đẹp của nàng sẽ đến, ai ngờ Phó Thanh Ngọc cũng bắt đầu muốn kêu nàng làm điểm tâm.

Thấy Văn Tố dường như không tình nguyện, Phó Thanh Ngọc đành phải đem nguyên nhân nói ra: “Tố Tố, cô có biết Vương phủ sắp tới có đại sự gì không?”

Văn Tố mù mờ chớp chớp mắt: “Đại sự gì cơ?”

“Sinh thần của vương gia sắp tới rồi.”

“Á…………” Văn Tố lập tức bừng tỉnh đại ngộ, kế đó lại thập phần thành khẩn hỏi một câu: “Liên quan gì đến ta?”

Phó Thanh Ngọc bộ dạng hận sắt không thể thành thép, “Tố Tố, cô và ta hiện giờ nương nhờ Vương phủ, sau này thế nào còn phải dựa vào Vương gia đề bạt, đại thọ Vương gia, há có thể không biểu hiện gì chứ?”

Văn Tố lần nữa bừng tỉnh, “Cho nên cô kêu ta làm điểm tâm đưa cho ngài ấy?”

Phó Thanh Ngọc gật đầu: “Vật quý giá chúng ta không có, đồ vật bình thường thì Vương gia không để mắt tới, chi bằng làm chút thức ăn, tốn chút công sức trang trí bên trên, cũng có thể khiến Vương gia vui vẻ, lại nói đây cũng là sở trường của cô mà.”

“Thì ra là vậy.” Văn Tố đứng dậy phủi phủi y phục, trở lại hình người, “Cô nói cũng phải, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, vậy ta sẽ thử xem sao.”

Phó Thanh Ngọc cười gật đầu, đang định tiễn nàng ra cửa thì lại thấy Văn Tố quay đầu qua, cười trộm, “Thanh Ngọc nè, vì sao sinh thần của Vương gia là ngày nào, cô lại nắm rõ mồn một thế?”