Chương 21

Trong phủ Nhϊếp chính vương hiện giờ chỉ còn lại hai nữ phụ tá: thực chí danh quy(1) Phó Thanh Ngọc cùng Văn Tố cà lơ phất phơ.

(1)có học thức, tài năng hay thành tích thực thụ, danh tiếng tự nhiên sẽ có

Đảng Bảo hoàng sớm đã truyền tin này tới tiểu hoàng đế, dạo gần đây tiểu hoàng đế còn đang bực bội vì chuyện khâm điểm chức trạng nguyên với Tiêu Tranh, lúc nghe thấy tin này liền hết sức vui mừng.

Ồ, không phải muốn để nữ tử làm quan sao? Hiện giờ chỉ còn lại hai người thôi đấy, xem ngươi làm thế nào!

Hoàng đế bệ hạ tâm tình cực tốt, vì thế quyết định nhân lúc tâm tình vui vẻ thế này giải quyết chuyện khâm điểm trạng nguyên luôn, liền sai người đi mời Tiêu Tranh đến ngự thư phòng thương nghị.

Hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay bất luận thế nào cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cửu ngũ của mình, chọn Lưu Kha, không bàn bạc gì hết!

Phúc Quý nhận ra trên gương mặt tinh xảo của bệ hạ là vẻ quyết đoán có ngăn cũng ngăn không được, trong lòng hết sức ưu sầu: Tiểu tổ tông hôm nay ngàn vạn lần đừng cãi nhau với Nhϊếp chính vương nữa, hắn nhìn sắc mặt thâm trầm bí hiểm kia của Nhϊếp chính vương thì sợ lắm đó………..>_<

Không lâu sau, ngoài điện vang lên một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó liền có thái giám cao giọng xướng: “Nhϊếp chính vương tới—“

Âm thanh còn chưa dứt, Tiêu Tranh đã tự mình đẩy cửa đi vào. Triều phục màu đen dài rộng mặc trên người hắn vô cùng tao nhã, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa xa cách, nhưng ánh mắt lại vẫn bình lặng như trước đến giờ.

“Bệ hạ cân nhắc xong rồi?” Theo cước bộ đi gần đến bên bàn, ngữ khí không nặng không nhẹ rõ rệt rơi vào tai hoàng đế.

Tiểu hoàng đế nhướn nhướn mày: “Hoàng thúc thật dứt khoát, cũng được, trẫm đã hạ quyết tâm rồi.”

“Ồ?” Tiêu Tranh nhẹ nhàng khoát tay: “Bệ hạ mời nói.”

“Chính là chọn………….”

Đang nói bỗng dưng ngưng lại, bởi vì hoàng đế bệ hạ thấy hoàng thúc đột nhiên sờ đai lưng nơi hông.

“Bệ hạ, mời tiếp tục.” Tiêu tranh tay phải giữ đai lưng, nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay trái, thần sắc thản nhiên nhìn hắn.

Trong mắt hoàng đế thế nhưng lại thấp thoáng lướt qua một trận kinh hãi cuồn cuộn.

Hắn biết đây là vật gì.

Trước đây Tiêu Tranh chinh chiến tứ phương, lúc danh tiếng lừng lẫy nơi nơi, Sùng Quang đế từng thưởng cho hắn một thanh bảo kiếm, nói là thấy kiếm như thấy chính ngài ấy, càng nói rõ kiếm này trên có thể trên đánh hôn quân, dưới chém nịnh thần.

Lúc ấy Tiêu Tranh đã cung cung kính kính đáp: “Nếu ở trên điện, vi thần không thể đeo kiếm sắc, vậy làm thế nào đánh hôn quân, chém nịnh thần?”

Sùng Quang đế nghe vậy cũng thật sự suy tư trong thoáng chốc, sau đó liền cởi đai lưng nơi hông đưa cho hắn: “Ở trên điện thì có đai lưng, nếu như thật sự có ngày đó, con liền dùng đai lưng này.”

Nhớ lại xong, tiểu hoàng đế âm thâm nuốt nước miếng.

Đây là uy hϊếp, uy hϊếp rành rành mà!

“Bệ hạ vẫn chưa nói quyết định…………..” Tiêu Tranh không nhanh không chậm gõ gõ đai lưng, mắt thế nhưng hơi híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm.

“Trẫm…………….” Tiểu hoàng đế siết chặt nắm đấm muốn nói ra tên Lưu Kha, nhưng lại sợ Tiêu Tranh thực sự động thủ với mình.

Hắn không phải người tốt, đánh hoàng đế có tính là gì đâu chứ? Hắn cái gì cũng có thể làm được mà mà mà mà!

“Trẫm, trẫm cảm thấy……………” Tiểu hoàng đế nhấc bút, giữa hai cái tên trên quyển sổ trước mặt chần chừ không quyết.

“Bệ hạ, hãy suy nghĩ vì xã tắc, ngàn vạn lần không thể chỉ dựa vào yêu thích cá nhân mà đưa ra quyết định.”

Lúc Tiêu Tranh nói lời này, rốt cuộc dừng khua đai lưng, hoàng đế đang định thở phào một hơi thì hắn lại đột nhiên đem đai lưng gõ cái ‘cạch’ nặng nề trên mặt bàn, khiến hoàng đế suýt nữa thì từ trên ghế bật dậy vì sợ.

“Không quả quyết không phải tác phong của minh quân, bệ hạ từ sớm phải quyết đoán mới phải.”

Mặc dù sau này là vị hoàng đế đã khai sáng thời đại Sùng Đức thịnh thế vang danh thiên cổ, nhưng hiện giờ bất quá cũng chỉ mới là đứa trẻ chưa tới tám tuổi, hoàng đế bệ hạ trước giờ luôn được nâng niu trong lòng bàn tay ngẩn ra, phải cắn chặt răng mới cố gắng kiềm chế không bật khóc.