Chương 17

Tiêu Đoan gò má hơi ửng đỏ, nét mặt say mê, ánh mắt mơ màng, sóng mắt lay động. Chiếc đũa trong tay lại gõ ra một âm tiết thanh thúy, câu cuối cùng từ trong miệng cất lên rõ rệt: “Hoàng thúc hoàng thúc thị vưu vật.”

Hoàng thúc hoàng thúc là người đẹp (-_-)

EEEE———–

Dường như có cơn gió cuốn lá cây thổi qua trước mặt mọi người, xung quanh một mảnh tĩnh lặng.

Chư vị đại thần ôm tâm lý tràn đầy mong chờ người nào người nấy trợn mắt há mồm, hóa đá tại chỗ, Sùng Quang đế suýt chút nữa thì ngụm rượu trong miệng cũng phun ra.

Bàn tay cầm chung rượu của Tiêu Tranh khẽ run lên một lúc, nhưng không có lấy một giọt sánh ra. Sau khi đưa đến bên môi nhẹ ‘ực’ một ngụm, hắn bình tĩnh trấn định ngước mắt nhìn Tiêu Đoan, nói hai chữ: “Thơ hay.”

Ngữ khí không nặng không nhẹ, ánh mắt không mặn không nhạt, nhưng lại khiến Tiêu Đoan từ trong cơn say nháy mắt tỉnh táo.

Đến lúc này Tấn vương điện hạ dùng tố chất tâm lý cường đại mà uy chấn toàn triều.→_→

Chẳng qua theo ký ức của tiểu thái giám sau khi thu thập tàn cuộc nói, cái chung vàng Tấn vương điện hạ từng dùng rõ ràng lõm vào hai chỗ, rất có khả năng là bị ngón tay dùng lực ấn.

Tùy tùng phục vụ bên cạnh Tiêu Đoan còn bổ sung, tối đó Tấn vương điện hạ tốt bụng tiễn chủ tử của hắn về, trên đường đột nhiên lôi chủ tử hắn ra sau một lùm cây, lúc đi ra, trên mặt chủ tử chỗ xanh chỗ sưng, thảm không thể tả.-_-!!!

Giờ này khắc này, lúc Tiêu Đoan cuối cùng ý thức được câu nói của mình đã khơi lên đoạn ký ức chẳng đẹp đẽ gì kia, giọng Tiêu Tranh nghiến răng nghiến lợi đã vọng tới: “Khoảng thời gian này ngươi ngoan ngoãn ở trong Nhϊếp chính vương phủ, nếu như dám tự ý chạy lông nhông, ta sẽ để ngươi vĩnh viễn ở Bình Dương, cũng không được trở về nữa!”

Tiêu Đoan rụt cổ, nơm nớp lo sợ gật đầu.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Tiêu Đoan cảm thấy mình rất chi oan uổng rốt cuộc vẫn nhịn không được biện bạch một câu: “Gì chứ, thúc thúc, thực ra vưu vật ấy, đấy là hình dung người…….”

“Lập tức ra ngoài.”

Giọng nói lạnh lẽo không chút thương lượng, Tiêu Đoan ngậm ngùi lặng lẽ cắn môi ra khỏi cửa.

Thúc à, đấy là hình dung người ưa nhìn xinh đẹp đó, chất nhi nói người dung mạo đẹp mà, người sao có thể không hiểu ý chứ? >_<

Thời gian như nước lướt qua, tháng ba trời ấm gió mát, dương liễu đong đưa, trong lúc lơ đễnh kỳ khoa cử đã thuận lợi kết thúc, kế đó muốn làm thế nào thì nội bộ Nhϊếp chính vương phủ nắm rõ.

Văn Tố nôn nóng, vì để không bị đuổi khỏi Vương phủ, sớm đã ôm sách chăm chỉ gặm suốt mấy ngày, ngay cả Phó Thanh Ngọc vẫn luôn nỗ lực cũng cảm thấy nàng liều mạng vô cùng.

Về phần mấy vị tiểu thư quan gia Tần Dung, hiện thời cũng coi như ý thức được sự việc khẩn cấp, cũng không hao phí tâm tư tiếp cận Nhϊếp chính vương nữa, trái lại đồng loạt đóng cửa ôm sách.

Toàn bộ Nhϊếp chính vương phủ chìm trong bầu không khí văn hóa dày đặc….

Ngày khảo thí hôm ấy trời trong nắng đẹp, chẳng qua ngoại trừ Phó Thanh Ngọc thì những người khác tâm tình đều rất u ám.

Dưới sự hướng dẫn của Triệu Toàn, bảy vị cô nương được dẫn vào thư phòng của Nhϊếp chính vương, đẩy cửa ra, Tiêu Tranh hãy còn chưa đến, trong thư phòng rộng rãi trống trải sớm đã tề tề chỉnh chỉnh đặt bảy tiểu án, bố trí bên dưới thư án của Tiêu Tranh. Sau án đặt đệm mềm, dùng để ngồi. Trên án dán tên họ của mỗi người, chiếu theo đó ngồi vào chỗ.

Tần Dung bởi vì được xếp vị trí đầu tiên dãy thứ nhất, nên trên mặt thoáng chốc liền cười tươi như hoa, còn không quên quay đầu khoe khoang với mọi người một phen, nhân thể cũng bày ra ánh mắt đồng tình với Văn Tố ở vị trí cuối cùng.

Văn Tố thực ra rất vui mừng với vị trí sau chót này của mình, vừa nghĩ tới ánh mắt uy nghiêm cùng bầu không khí nghiêm nghị như đóng băng xung quanh Nhϊếp chính vương thì khớp hàm nàng đã nhịn không được muốn phát run, mới không cần quá gần ngài ấy.

Không bao lâu cửa thư phòng bị đẩy ra, ánh dương nháy mắt rọi vào, mang theo hơi thở ngày xuân.

Tiêu Tranh một thân triều phục màu đen bước vào, rõ ràng là hạ triều liền tới.