Nhan Nhã Quyển cứ thế mà tức giận bỏ đi khỏi Hàn gia.
Tên chồng khốn kiếp, đáng ghét Hàn Kiến Phong anh!
Em có đôi tay, em sẽ tự đi làm.
Nhã Quyển cứ thế lang thang trên đường. Bầu trời lúc này đã xám xịt, sắp mưa rồi!
Nhã Quyển, mày nên đi đâu đây?
___________
Đồng hồ đã chỉ mười một giờ, và đến bây giờ Nhã Quyển chưa về Hàn gia.
Đứng bên cửa sổ, Kiến Phong nhìn xuống bên dưới. Tại sao con mèo nhỏ chưa về chứ? Chã nhẽ cô định đi luôn sao? Trời lại đang mưa, tiền và vali đều để lại. Làm sao đây? Thường thì cô chỉ bỏ đi khoảng hai tiếng thôi mà, sao hôm nay...
Nỗi lo lắng trong lòng Kiến Phong anh dâng lên, anh vội lấy khoác đi ra ngoài tìm cô, anh không thể để cô đi suốt đêm thế này được.
___________
Tại bệnh viện X.
Các bác sĩ đang cố gắng trong ca phẫu thuật nào đó, còn y tá cứ thay nhau chạy ra chạy vào để giúp đỡ bác sĩ.
Và bệnh nhân đang được cấp cứu bên trong, có tên là Nhan Nhã Quyển!
________
Cả đêm trôi qua. Mặt trời cũng đã lên, Kiến Phong đi tìm cô, cả phái người đi nhưng lại chả tìm thấy tung tích.
Vợ à, em đâu rồi? Giận dỗi cũng đừng bỏ anh đi luôn chứ.
Nhìn điện thoại, anh đã gọi gần cả trăm cuộc, tin nhắn cũng vậy. Thế nhưng lại không có hồi âm gì cả.
Bóp chặt điện thoại trong tay, hai mắt của Kiến Phong đã đỏ ửng. Rốt cuộc em chạy đi đâu chứ? Sao lại mất tích rồi? Em chạy nhanh hơn anh sao? Anh không cho phép, lần này bắt em về, không cho phép em giận dỗi hay bỏ đi đâu nữa. Nhưng mà... Anh nên tìm ở đâu mới thấy Nhã Quyển của anh đây?
____________
Một tuần sau.
Căn phòng bệnh VIP, một cô gái ngồi dậy, thẫn thờ nhìn xung quanh.
Một cô gái đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô liền đi lại, lo lắng hỏi:"Cô tỉnh rồi, cô có sao không? "
"Cô là ai? Tôi là ai? Sao tôi ở đây?"Cô nhìn người trước mặt bằng ánh mắt vô hồn, hư không.
"Cô gái... Cô..."