Chương 5

Tôi chột dạ cười khan hai tiếng, thu dọn đồ đạc rồi đi cùng anh ấy.

Xin lỗi ông nội KFC, sức hấp dẫn của ông vẫn không bằng thầy Tạ được.

Khi tôi thu dọn xong đồ đạc, Tạ Dập đã đi tới cầu thang và đang đợi tôi.

Tôi đang định đứng dậy rời đi mới nhận ra anh đã xếp lại mấy miếng gà viên thành hình trái tim lớn. Ở giữa còn có một miếng gà viên hình trái tim nhỏ xíu, nhìn kiểu gì cũng giống như hai tầng tình yêu vậy. Đó là lúc tôi bị cái cục gà nho nhỏ đó đánh trúng.

Đây có phải là gà viên không? Không, đây là tình yêu của thầy Tạ dành cho tôi!

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh trái tim lưu lại. Chụp thêm vài tấm nữa đi, đây chính là thầy Tạ cho mình mà. Ai bảo gà viên hình trái tim là sến, tôi chính là người đầu tiên không đồng ý!

Chụp ảnh xong, tôi nhanh chóng cho tất cả gà viên vào miệng. Đây là tình yêu của thầy Tạ, không thể để lại cho người khác được.

Miệng tôi đầy ắp, ra sức nhai và nuốt thật nhanh.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền thấy thầy Tạ đang đứng ở đầu cầu thang nhìn mình, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi càng thêm yêu thương. Anh mở miệng, môi lúc đóng lúc mở, đôi mắt tràn ngập ý cười.

Tạ Dập: Ăn từ từ thôi.

Xem hiểu khẩu hình của anh, lập tức mặt tôi đỏ bừng. Môi thầy Tạ hồng hồng, nhìn thật muốn hôn một cái.

Tôi nhặt lon Coca trên bàn lên và uống cạn rồi nhanh chóng bước đến chỗ anh: "Xin lỗi đã để thầy đợi lâu, chúng ta đi thôi."

Tạ Dập đưa tôi lên chiếc xe có mùi gỗ thoang thoảng. Xe cũng giống như người, mát mẻ thanh nhã.

Tôi nhìn chằm chằm vào góc nghiêng thần thánh của anh ấy như bị thôi miên.

Hình như đây là lần đầu tiên tôi ở gần anh ấy đến vậy.

Ồ, không, còn có lần trước khi tôi bị bắt đang chụp lén anh ấy.

Khi bị gọi lên văn phòng, tôi đã nghĩ anh nhất định sẽ mắng tôi.

Tôi đứng trước mặt anh ấy trong văn phòng. Điện thoại của tôi được những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy cầm lấy.

Tôi không biết nên ghen tị với chiếc điện thoại của mình hay nên lo lắng về những bức ảnh trên đó.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc mình phải trả bao nhiêu tiền để mua lại tấm ảnh từ người khác. Đừng hỏi, chỉ là tâm lý của sắc nữ thôi. Ai mà không thích trai đẹp chứ?

Nhưng không ngờ anh lại không xóa bức ảnh đó. Thay vào đó, anh mỉm cười nhẹ và trả lại điện thoại cho tôi.

"Chụp rất tốt. Nếu trong lớp nghiêm túc hơn một chút thì tốt rồi."

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại, thiếu chút nữa bật khóc.

Nếu ngay từ đầu vì vẻ ngoài mà thích anh thì giờ đây, vì những lời này, tôi hoàn toàn sa vào lưới tình.

"Đang nghĩ gì thế?"

Giọng nói của Tạ Dập kéo tôi ra khỏi ký ức.

Khi tôi định thần lại, tôi thấy khuôn mặt anh ấy đang tiến lại gần.

Đường quai hàm kia!!! Thực sự đẹp còn hơn cả nhân cách của tôi.

Tôi đỏ mặt: “Không, không có gì ạ.”

Giọng nói của Tạ Dập tiếp tục vang lên, từ tính và êm tai: “Em sợ tôi à?”

"Không có."

Làm sao tôi có thể sợ anh ấy, chủ yếu là tôi sợ chính mình, sợ bản thân sẽ không thể kiểm soát được.