Chương 2

Tôi có thể thấy một số người đã kêu gọi công khai ảnh của tôi, thậm chí có người còn nói có ảnh của tôi trong điện thoại. Tôi hoảng sợ đến mức muốn xóa bình luận ngay lập tức.

Không ngờ tới có người tag tôi trong phần bình luận. Tôi bấm vào xem, thế mà lại là Tạ Dập: [Sao bảo trong vòng tay của tôi? Người đâu?]

Giây phút nhìn thấy bình luận, cả người tôi đều choáng váng. Tôi sợ đến mức ném điện thoại xuống giường, sau đó lại run rẩy nhặt điện thoại lên, lại có người bình luận bên dưới.

Tôi là Tạ Dập: [Sao lại có người giả danh tôi?]

Tên tôi là Tạ Dập: [Giờ còn người tán gái kiểu này nữa à?]

Vết thương màu xanh: [Chắc chắn không phải là Tạ Dập, chủ cmt là da^ʍ tặc, làm sao thầy Tạ có thể rep như vậy được?]

Tôi: ……

Có nhất thiết phải giẫm đạp lên tôi như thế này không?

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Đúng, sao có thể là Tạ Dập được? Chắc chắn là một vị giang cư mận nhanh trí nào đó thôi.

Lướt mạng nhất định không thể thua ai, tôi trả lời người ấy: [Vme50, hẹn người anh em này ở quán gà KFC nhé.]

Thế là người ta không thèm rep tôi nữa.

Các bình luận bên dưới cũng rẽ qua thảo luận về việc mua combo nhóm của KFC.

Hơ hơ, KFC còn muốn bán combo, đúng là đồ bỏ đi!

Tôi sửa soạn một chút rồi xách túi đi ăn KFC. Bạn trai có thể không có, nhưng thứ năm đi gặp ông già KFC chính là sứ mệnh cả đời của tôi.

Giữa trưa, nắng chiếu lóa cả mắt. May thay, quán KFC rất gần ký túc xá của tôi.

Bước vào tiệm mới thấy bên trong đông khủng khϊếp, trong góc vậy mà còn có một cặp chim cu. Cái quái gì zợ, hẹn hò không đến rạp chiếu phim, không đến khách sạn mà lại tới KFC? Hợp lý không vậy?

Sau đó tôi nhìn thấy cậu trai làm một hình trái tim từ miếng gà viên và đưa cho cô bé. Cô bé ấy cảm động đến nỗi che mặt lại.

Ê, tôi thấy rõ khóe miệng cô ấy giật giật, hình như đang nói: đồ ngốc.

Ha ha, đừng quan tâm cô ấy có cảm động thật hay không. Khi một người phụ nữ che miệng lại, cô ấy sẽ diễn cho đến khi bạn phải khóc mới thôi.

Tôi quay người đi lên lầu. Không xem đôi chim cu này nữa, cay mắt quá.

Sau khi ngồi xuống cạnh cửa sổ, tôi lấy điện thoại ra và gọi món. Bánh tart trứng, gà viên, cánh gà cay… Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, tôi muốn tất.

Sau khi đặt túi lên bàn để giữ chỗ, tôi liền đi xuống dưới lấy đồ ăn.

Lúc tôi bưng khay quay lại, có một chàng trai đang ngồi đối diện chỗ ngồi của tôi. Nhìn tấm lưng cao và dáng vẻ đẹp trai của cậu ta, tôi luôn có cảm giác người đàn ông này trông rất quen.

Uhm, đẹp trai thật, nhưng không quen.

Chàng trai mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy tôi: “Xin lỗi, ở đây có người ngồi rồi.”