Chương 19: Bài tập hè

Tạ Cảnh lạnh lùng liếc nhìn cậu bé hết sức nhiệt tình, không nói gì thêm, chỉ nhai từng miếng trứng gà trắng mịn bóng loáng.

Cố Trừng Tinh có hơi cảm thấy áy náy, sáng nay khi cậu dậy, đã phát hiện mình lăn từ trên giường xuống dưới đất. Chuyện này không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là tay cậu nằm trên mặt Tạ Cảnh, chân đè lên trên đùi của Tạ Cảnh.

Người ta ngủ rất ngay ngắn, mà cậu lại chen chúc khiến một nửa người của người ta đã ra khỏi chăn đệm dưới đất, nhìn thấy mà thương.

Lúc này cậu mới nhớ, chính vì cậu và em trai đều có tư thế ngủ xấu, nhưng cậu lại gầy yếu, mỗi lần ngủ chung với em trai, cậu luôn là người bị đẩy xuống giường. Chính vì vậy, ba mẹ mới đặt hai cái giường trong phòng.

Bởi vì đã lâu không ngủ cùng em trai, nên tối qua Cố Trừng Tinh hoàn toàn quên mất việc này. Nghĩ đến chuyện không chỉ làm phiền khách ngủ trên sàn, mà còn suýt đẩy người ta ra khỏi chăn đệm, trong lòng cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay cậu cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ rót nước, mang khăn tắm, múc cơm và bóc trứng gà. Mặc dù Tạ Cảnh nhìn có vẻ bình thản, dường như không có ý trách móc cậu.

Nhưng Cố Hạo Vũ lại cảm thấy không hài lòng khi nhìn thấy anh trai đối xử tốt với một người ngoài. Cậu nhóc lập tức đưa quả trứng của mình cho anh trai, "Anh ơi, em cũng muốn ăn trứng."

Cố Trừng Tinh nhìn quả trứng được đưa đến trước mặt, rồi lại nhìn vào cơ thể to xác của em trai, nhớ lại tối qua mình cũng đã bị đẩy xuống như thế, bèn lạnh lùng nói: "Tự bóc đi!"

"Anh ~" Cố Hạo Vũ rất tủi thân, không thể tin rằng anh trai mà mình yêu quý lại đối xử như vậy với mình. Đang chuẩn bị làm nũng thì bị người khác chen ngang.

"Đêm qua, em đã đẩy anh trai xuống giường, rơi xuống chăn đệm trên đất của anh." Tạ Cảnh bình tĩnh kể lại, khiến cho cậu nhóc cao lớn chuẩn bị làm nũng phải rụt tay lại, rồi lại nhìn về phía thiếu niên nhỏ nhắn đang cười tươi với mình.

"Rồi sau đó, em đã lăn lộn cả đêm, suýt nữa làm anh cũng bị đẩy ra khỏi chăn đệm trên đất."

"Đó là lỗi của em! Xin lỗi." Cố Trừng Tinh nhanh chóng xin lỗi, biểu cảm và giọng điệu đều rất chân thành, "Tối nay anh sẽ ngủ trên giường, còn em và Hạo Vũ sẽ ngủ dưới đất!"

"Phụt! Khụ khụ!" Lâm An Mạt đứng bên cạnh xem kịch không ngờ lại có diễn biến như vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng, rồi lại bị cháo trong cổ họng làm cho ho mấy lần.

"Khụ khụ! Bảo sao, thế nào mà sáng nay em lại nhiệt tình như vậy, hóa ra là vì làm sai việc! Ha ha ha!" Lâm An Mạt che miệng cười không ngừng, quên cả hình tượng, "Ôi, giá mà sáng nay chị dậy sớm hơn, có lẽ đã có thể thấy cảnh đó!"

Không chỉ có cô cảm thấy tiếc nuối, mà khán giả trong phòng livestream cũng vô cùng tiếc nuối.

[Ah ah ah! Tui cũng rất muốn xem, chắc chắn hình ảnh cậu thiếu niên lạnh lùng bị đẩy đến co rúm lại gần như rơi ra khỏi chăn đệm sẽ rất thú vị!]

[Tại sao ekip chương trình không thể quay lại cảnh bọn họ ngủ? Hôm qua livestream kết thúc sớm quá, tôi vẫn chưa xem đủ!]

[Mấy ní đang nghĩ gì vậy! Nếu thực sự quay lại, chắc chắn chúng ta sẽ thấy đạo diễn ở tòa án... Khụ khụ, nói nhỏ chứ, tui hơi bị muốn xem cơ bụng của Tạ Cảnh. Tui không tin, người có thể khiêng một thùng nước lớn và chẻ củi lại không có cơ bắp.]

[Chị em ơi, tôi cũng muốn xem! Chưa bao giờ thèm muốn một học sinh trung học như vậy!]

[Nhân tiện, vừa rồi ai nói cậu bé muốn ôm đùi để lấy lòng là ai? Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, sao không nói gì nữa, sao không xin lỗi khi đã bôi nhọ người khác như thế chứ?]

[Thì, cho dù như vậy, chắc chắn cậu ta cũng chỉ đang lợi dụng cơ hội này để lấy lòng thôi!]

[Ha ha! Có một số người toxic thật sự cho thấy thế nào là giải thích hoàn hảo, cả người mềm nhũn ra rồi, chỉ có cái miệng vẫn cứng!]

Cố Trừng Tinh và Tạ Cảnh bị Lâm An Mạt châm chọc không thương tiếc, càng cảm thấy ngượng ngùng, thấy bát của thiếu niên đã trống rỗng, lập tức nói: "Tạ Cảnh, anh còn muốn ăn cháo không? Em lấy giúp anh nhé!"

"Không cần, chỉ cần đưa cho tôi nửa quả ngô là được." Tạ Cảnh không hẹp hòi như vậy, không thể giận một cậu bé, huống chi cũng không phải là cố ý.

Trong khi bọn họ còn chưa ăn xong, ekip của chương trình đã thông báo nhiệm vụ hôm nay cho các khách mời --

"Bài tập hè."

"Bài tập hè?!"

Ngay khi Nguyễn Thiệu vừa bước vào cổng nhà họ Cố, hắn đã nghe thấy mấy chữ đó, khiến hắn sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, nhưng lại bị nhân viên đứng sau chặn lại.

"Đúng vậy." Nhân viên cười một cách không có ý tốt, "Hôm qua đạo diễn đã xem hình ảnh Cố Trừng Tinh chăm chỉ làm bài tập, rất được truyền cảm hứng. Là một học sinh tốt, vào kỳ nghỉ làm sao có thể không hoàn thành bài tập hè được chứ?"

"Nhưng chúng tôi cũng đâu phải học sinh tốt! Hơn nữa, lúc tới đây tôi cũng không mang theo." Nguyễn Thiệu thấy không thể chạy thoát, trợn mắt không vui nói.

"Đúng thế! Tôi cũng không mang theo!" Lâm An Mạt lập tức hùa theo, trong vali của cô chỉ toàn là quần áo, túi xách và mỹ phẩm, không có cái nào liên quan đến việc học.

Còn về bài tập hè? Đó chẳng phải là thứ phải làm khi trở lại trường học sao!

"Không cần lo." Nhân viên như thể biểu diễn ảo thuật, bất ngờ từ phía sau mang ra một đống sách lớn, "Đạo diễn biết chắc các em sẽ không mang theo, hôm qua đã sắp xếp người suốt đêm mang đến cho các em. Vậy nên, hôm nay ngoài việc giúp gia đình mà các em đang ở làm việc ra, còn phải hoàn thành một lượng bài tập hè nhất định!"