Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Thiếu Gia Ở Tổng Nghệ Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn

Chương 15: Văn Khúc Tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu cũng muốn xem à?” Nguyễn Thiệu rất không thích tên này, nói chuyện rất thẳng thắn, “Nhưng tôi khuyên cậu đừng lãng phí thời gian, cả hai chúng tôi đều không hiểu. Mà cậu, cũng bị đưa đến đây để cải tạo, chắc cũng không hơn gì tụi này, không cần phải làm mất mặt nữa.”

Tạ Cảnh hoàn toàn không để ý đến sự khıêυ khí©h của thiếu niên, nhiều năm rèn luyện đã khiến cậu ta có thể hoàn toàn phớt lờ những người hay vật không quan trọng xung quanh. Cậu ta nhận bài kiểm tra, xem trong vài phút thì hơi nhíu mày, sau đó lật lại trang đầu, xem qua tất cả các câu hỏi.

Nguyễn Thiệu nhận ra tên này xem lâu hơn cả mình, đến giờ vẫn chưa mở miệng, đã sớm đoán trước mà cười nhạo một tiếng rồi đưa tay ra.

“Được rồi, không hiểu cũng chẳng sao, dù sao cả hai chúng tôi đều không làm được. Đưa bài cho tôi, tôi phải vào trả cho Cố Trừng Tinh.”

“Đúng rồi.” Tạ Cảnh cuối cùng cũng ngẩng đầu, đặt bài kiểm tra vào lòng bàn tay của thiếu niên, trong ánh mắt có phần ngơ ngác của đối phương, cậu ta lại nói, “Đáp án của câu cuối là đúng, cậu ấy đã dùng một phương pháp đơn giản hơn để giải, quá trình hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Thật không?” Nguyễn Thiệu nghi ngờ, ánh mắt như viết rõ “anh bạn không định lừa tôi đó chứ?”

Nhìn cậu thiếu niên này không làm được bài, còn dám chế nhạo và nghi ngờ người khác, khán giả trong phòng livestream thật sự không nói nên lời.

[Nói thật nha, nhìn cái kiểu điện thoại không rời tay của cậu ta, tôi đã biết không đáng tin rồi.]

[Khóc! Cuối cùng toàn bộ nhân viên không phải tử trận rồi, thấy hai người đó không làm được đề của học sinh cấp hai, tui thực sự cảm thấy xấu hổ giống như bọn họ vậy. Là học sinh ở thành phố hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt, mà lại không bằng cả trẻ em ở nông thôn, thật mất mặt!]

[? Hai đứa đó không làm được, sao ní lại cảm thấy xấu hổ? Ní cũng quá dễ bị cuốn vào nhỉ! Hơn nữa, cho dù sinh ra ở nông thôn, nhưng người ta học hành chăm chỉ, còn ní suốt ngày trốn học, không bằng là rất bình thường!]

[Ha ha! Bạn ở lầu trên kia, bạn cứ tiếp tục xấu hổ đi. Câu hỏi cuối cùng về hàm số rõ ràng chỉ học ở cấp ba, không phải là câu hỏi của cấp hai đâu nhé?]

[Đề của học sinh cấp hai! Thảo nào, tui nói mà tại sao câu đó tui xem mà phải viết rất lâu trên giấy nháp! Hây dà, lên đại học rồi, trả bài hết cho thầy cô rồi.]

[Chờ đã! Chẳng phải Cố Trừng Tinh là học sinh cấp hai sao? Tại sao trong bài kiểm tra của cậu bé lại có câu hỏi của cấp ba, mà cậu bé còn làm đúng nữa!]

Tạ Cảnh thấy vẻ mặt không tin tưởng của thiếu niên tóc vàng, khẽ cười chế giễu nói: "Có vẻ như cậu học cấp ba cũng uổng công, chưa bao giờ qua môn toán trong các kỳ thi đúng không?"

"Cấp ba? Ý là sao?" Nguyễn Thiệu ngơ ngác, không kịp để ý đến sự châm chọc của cậu ta, mặc dù thực tế là hắn chưa bao giờ qua được môn toán.

"Cả bài kiểm tra này đều là kiến thức toán lớp 10, nếu cậu không nhận ra điều này, tôi khuyên cậu nên ngừng việc dạy kèm, không nên làm hại học sinh." Tạ Cảnh nghiêm túc khuyên bảo.

Nhưng không chỉ Nguyễn Thiệu, Lâm An Mạt cũng không hiểu, vội vàng lên tiếng: "Toán lớp 10? Không thể nào? Em ấy mới học cấp hai thôi mà!"

Nhưng ngay sau đó, cô lại đột nhiên nhíu mày suy nghĩ, nghi ngờ nói: "Nhưng, hình như tôi nhớ là ở cấp hai chưa học những hàm số phức tạp như vậy."

"Em biết tại sao!" Khi cả ba người còn đang bối rối, cô bé đi cùng để nhặt rau đột nhiên giơ tay lên cao, hào hứng kêu lên.

Thấy ánh mắt của ba người đều bị thu hút, Trần Noãn cũng tự hào ngẩng cao đầu, nói: "Bởi vì anh Trừng Tinh đã học xong toàn bộ kiến thức cấp hai từ lâu rồi nên giáo viên mới bắt đầu dạy anh ấy kiến thức cấp ba!"

"Em ấy giỏi đến vậy sao?" Lâm An Mạt ngạc nhiên mở to mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cậu bé trông dễ thương ngoan ngoãn lại thông minh đến thế.

"Đương nhiên rồi!" Trần Noãn nhớ lại những bài tập mà hai anh chị từ thành phố đến không làm được, nhưng anh Trừng Tinh lại có thể làm đúng, giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ, "Anh Trừng Tinh là người thông minh nhất mà em từng gặp, ông bà đều nói anh ấy là Văn Khúc Tinh* từ trên trời xuống, sau này nhất định sẽ là Thủ khoa!"

*Tương truyền sao này chủ quản về học thuật, văn chương; cho nên người thuộc sao này thì có tài hoa về nhiều phương diện khác nhau.

"Tiểu Noãn." Cố Trừng Tinh vừa mở cửa sổ ra, đã nghe thấy cô bé ca ngợi mình, rất bất lực, "Anh đâu có giỏi đến mức đó, ngoài kia còn nhiều người thông minh hơn anh."

"Không phải đâu." Cô bé không phục, nhưng giọng nói lại nhỏ lại, "Anh Trừng Tinh chính là người giỏi nhất, thông minh nhất."

Cố Trừng Tinh biết rằng vì sự tâng bốc của người lớn mà những đứa trẻ chưa ra khỏi thôn đã mù quáng ngưỡng mộ mình, cậu cũng không biết phải sửa lại như thế nào, chỉ đành giơ bài kiểm tra vừa làm xong lên.

"Nguyễn Thiệu, em cũng đã làm xong bài kiểm tra vật lý rồi. Anh chấm giúp em được không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »