Chương 6

Thẩm Lạc Lạc tất nhiên biết ý tứ của cô. Không chỉ Thẩm An Nhã , mà tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, cô ấy sống ở nông thôn mà nông thôn thì quá lạc hậu về mọi mặt không thể so sánh với các thành phố lớn chứ đừng nói đến trình độ học vấn, những người như cô ấy không xứng đáng được nhận vào đẳng cấp quốc tế.

Có vẻ như cô ta đang có ý tốt nhưng thực ra cô ta đang chế nhạo cô vì thành tích học tập kém.

“Con muốn học lớp nào cũng được, chuyện đó không liên quan gì đến thành tích của con đâu.” Lúc này, Triệu Tuệ Trinh bưng cháo trứng gà và thịt nạc từ trong bếp đi ra.

Lời này của bà vừa nói ra, sắc mặt Thẩm An Nhã đã trở nên tái nhợt.

Thẩm Lạc Lạc nhướng mày xem kịch.

Triệu Tuệ Trinh: “Lạc Lạc, đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân. Bố mẹ không phải là loại người xem trọng điểm số đâu con gái, chúng ta chỉ muốn con được hạnh phúc thôi.”

“Nhân tiện, Lạc Lạc,” Triệu Tuệ Trinh tiếp tục: “Bố mẹ đã bàn bạc với An Nhã rồi. Sau khi con bé dọn đồ đạc và trang trí lại, con có thể chuyển đến ở trong phòng kia.”

Thẩm Lạc Lạc:?

[Đợi đã, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại cho mình căn phòng đó vậy à rế? 】

[Thảo nào có người kia cứ nhìn chằm chằm vào mình ngay sau khi tôi rời khỏi phòng lúc nảy! 】

[Không, hai vợ chồng này sao đột nhiên trở nên mất tỉnh táo vậy? 】

Ba người có mặt tại hiện trường:...

Triệu Tuệ Trinh bị mắng không còn gì để nói, bà xấu hổ chỉ có thể sờ mũi, tiếp tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, Lạc Lạc, vốn là phòng của con, là do bố mẹ không để tâm, bây giờ thì là như vậy. Chỉ là mọi thứ đã trở về vị trí ban đầu của nó...”

“Ding Dong—“

“Ding Dong—“

“Ding Dong—“

Điện thoại di động của Thẩm Gia Ngôn đã đổ chuông kể từ khi Triệu Tuệ Trinh ngồi xuống và hiện tại nó đang ảnh hưởng trực tiếp đến lời nói của bà.

Thẩm Đình An nhịn không được, đập bàn ầm ĩ: “Ăn chưa xong còn chơi điện thoại làm gì? Cất nó đi! Nếu còn chơi nữa, điện thoại sẽ bị tịch thu!”

Thẩm Lạc Lạc cũng bị chấn động.

【Ah? Không thể sử dụng điện thoại di động trong khi ăn? Vậy thôi, điều mình thích nhất là vừa ăn vừa xem phim, nhất là khi ở một mình, gọi đồ ăn mang đi và vừa ăn vừa xem phim. 】Mặc dù có khi đã ăn xong mà còn chưa tìm được phim hay để xem nhưng đây là nghi thức cần thiết khi ăn cơm và không thể thiếu nó được!]

Triệu Tuệ Trinh nhạy cảm nắm bắt được tin tức mấu chốt, là cô một mình ăn cơm, hai mắt không khỏi đỏ lên.

[Ăn cơm mà không có phim thì thật nhàm chán, trong một gia đình giàu luôn có nhiều quy tắc như vậy, mình thực sự không thích hợp ở lại đây chút nào. 】

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thẩm Lạc Lạc múc một thìa cháo cho vào miệng, sau đó ngẩng đầu lên.

[Ừm? Tại sao họ không mắng mình? 】

Triệu Tuệ Trinh phản ứng nhanh chóng và đá Thẩm Đình An, ra hiệu bằng mắt.

Thẩm Đình An cũng lập tức phản ứng lại, xấu hổ ho một tiếng: “Khụ khụ, nhà chúng ta đương nhiên không nghiêm khắc như vậy, con cũng có thể chơi điện thoại di động, nhưng phải nhỏ tiếng để không ảnh hưởng đến người khác.”

Ông nhìn Thẩm Gia Ngôn nói: “Hôm nay con cũng không phải cố ý nên ta sẽ tha cho con, nhỏ tiến lại đi, nếu không ta sẽ tịch thu điện thoại của con.”

Thẩm Gia Ngôn choáng váng khi xem hai vợ chồng biểu diễn.

Không phải, còn có thể như thế này được sao? ! Khuôn mặt cậu ấy thay đổi nhanh hơn cả việc cậu ấy có thể lật một cuốn sách! Ông đối với cậu tàn nhẫn như vậy, mà chỉ cần hai câu tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc là có thể nhanh chóng thay đổi thái độ của bọn họ! Đó là con gái ruột của hai người, nhưng cậu cũng là con ruột của hai người mà!

Một bất công, quá bất công mà!

Điện thoại vẫn còn rung, Thẩm Gia Ngôn hừ một tiếng, vì cứu điện thoại, tạm thời cậu sẽ không quan tâm đến những người này nữa.

Cậu bấm vào màn hình thì thấy một nhóm bạn thân đang trò chuyện.

[Cục tình báo ngầm]

[ Đoạn Dịch Tinh: Dm, Dm ! Tin nóng hổi vừa thổi vừa húp! Đúng là Thượng Quan Đình Hiên nhét tỏi vào mông quá trời! ]

[ Khương Di: Làm sao mày biết? ]

[ Đoạn Dịch Tinh: Anh ta tới bệnh viện của nhà tao, mày cho rằng tao không thể biết sao? ]

[ Lục Diễn Trạch: Dm! Hahahaha, mặc dù rất vô đạo đức, nhưng xin lỗi, tao sẽ cười một cách kính trọng trước! Thượng Quan Đình Hiên cũng là một người tài giỏi sao có thể nghĩ ra ý tưởng này chứ! Ha ha ha ha! ! ! ]

[Khương Di: Chuyện xảy ra chỗ Thượng Quan Đình Hiên là sự thật, chuyện xảy ra trong gia đình chị Nguyệt lúc đó...]

[ Đoạn Dịch Tinh: Chín trên mười lần là sự thật! ]

Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt bối rối, cau mày, không biết những người này đang nói cái gì.

[Thẩm Gia Ngôn: Thế nào chuyện gì là thật hay giả? Bọn mày đang nói chuyện gì đó? ]

Đoạn Dịch Tinh lập tức trả lời cậu: [Anh Ngôn, tối qua anh chạy nhanh quá bỏ lỡ rất nhiều tiết mục hay! Anh không biết chị gái của anh tuyệt vời như thế nào đâu! Chị ấy giống như một vị thần vậy đó! ]

Sau đó Đoạn Dịch Tinh gửi mấy tin nhắn thoại, mô tả ngắn gọn chuyện xảy ra đêm qua cho Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn vừa nghe xong, điện thoại lại rung lên, lần này là Tần Thời Nguyệt gửi tin nhắn hỏi cậu: “Lát nữa chị gái anh có đến trường không?” ]

Thẩm Gia Ngôn mí mắt giật giật, hiện tại xong rồi, đây là tìm người hỏi tội sao trời?

KHÔNG! Tại sao người này vừa về đến nhà đã gặp rắc rối rồi vậy?