Thẩm An Nhã lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn, tôi sẽ không ăn những thứ này.” Trên môi nở nụ cười, hai tay dưới bàn siết chặt thành nắm đấm.
Anh cả của cô từ nhỏ chưa bao giờ mua những thứ này cho cô, nhưng bây giờ anh lại mua cho Thẩm Lạc Lạc , thậm chí còn giúp cô ta nói chuyện! Thẩm Gia Ngôn cũng vậy, trước đây cậu là người nghe lời cô nhiều nhất, nhưng bây giờ lại thân thiết với Thẩm Lạc Lạc , thậm chí còn chơi game với cô ta nữa!
Chỉ có người anh thứ hai là người yêu cô nhất và mua cho cô mọi thứ.
Nhưng không sao, anh ấy sẽ đến sớm thôi.
Nghĩ đến đây, Thẩm An Nhã bật cười: “Bố mẹ, anh hai nói tuần sau anh ấy sẽ về.”
【Người anh thứ hai? 】
Thẩm Lạc Lạc sửng sốt một chút, phải mấy giây sau cô mới nhận ra anh hai mà Thẩm An Nhã nói là ai.
Con trai lớn thứ hai của Thẩm gia, Thẩm Tây Triệt, được cho là một ca sĩ thần tượng có hàng triệu người hâm mộ.
Thật sự không thể trách cô khi đã quên người này vì cô cũng không có hứng thú với việc theo đuổi ngôi sao trong giới giải trí, hơn nữa cô chỉ mới về nhà không lâu nên còn chưa từng gặp người đó, thậm chí còn không biết mặt anh ta ra sao. ... Việc cô quên cũng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc ngơ ngác, Thẩm An Nhã càng cười nhiều hơn, cô biết anh hai nhất định không để ý tới người này, cô tiếp tục nói: “Ba mẹ, anh hai nói đã chuẩn bị cho hai người một bất ngờ lớn.”
【Món quà bất ngờ sao? Đừng làm họ sợ chứ. 】
Thẩm Đình An cầm thức ăn tay run lên, ông nhìn Triệu Tuệ Trinh, Triệu Tuệ Trinh cũng buông thìa trong tay bà xuống, hai vợ chồng thậm chí không dám biểu lộ sự nóng lòng, hồi hộp chờ đợi bước tiếp theo.
Thẩm Gia Ngôn đang ăn khoai lang nướng vui vẻ, bây giờ cậu ta thật sự đang ăn dưa.
Tuy nhiên, sau khi mấy người chờ đợi hồi lâu, Thẩm Lạc Lạc vẫn đang chuyên tâm ăn hạt dẻ, không nói gì.
“Bố mẹ? Có chuyện gì thế?” Mãi cho đến khi giọng nói của Thẩm An Nhã lại vang lên, một số người mới hoàn hồn lại.
Thẩm Đình An khịt mũi, không có thiện cảm nói: “Nó trở về còn biết có cái gì bất ngờ, ta đã rất biết cảm ơn nếu nó không gây phiền phức rồi!”
“Ta không nói cũng không có chuyện gì, nhưng nói ra lại tức giận! Thẩm Tây Triệt thái độ thế nào? Kể từ khi Lạc Lạc về cho dù khi con bé về nhà không tham dự tiệc công nhận thì nó cũng không biết phải làm gì sao. Quay lại thăm em gái sau một thời gian dài như vậy mà cũng không làm được!”
Ông nhìn Thẩm Lạc Lạc : “Lạc Lạc, con yên tâm, đợi anh hai con trở về, ta nhất định sẽ cho nó một bài học!”
Lôi, Lôi! Lại là Thẩm Lạc Lạc !
Từ khi Thẩm Lạc Lạc trở về, cả nhà đều nhắc đến Thẩm Lạc Lạc , căn bản không để ý tới co, ngay cả anh hai cũng bị mắng lây! Rõ ràng trong mơ không phải như thế này!
Còn vận may cẩm lý của cô ấy thì sao? Tại sao vận may của cô ấy lại không có tác dụng nữa rồi? Đôi mắt Thẩm An Nhã đỏ bừng vì tức giận.
Bắt đầu từ phòng ngủ thì phần còn lại của cốt truyện đều rối tung lên!
Phải! Đổi phòng! Ánh mắt Thẩm An Nhã sáng lên, chỉ cần căn phòng được đổi lại và cô ta vẫn ở trong căn phòng đó, tất cả cốt truyện sẽ trở về vị trí ban đầu và tiếp tục như trong mơ!
Cô cần tìm lý do để quay lại! Nếu có anh hai ở đây thì tốt quá, cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều chuyện lộn xộn như vậy, anh hai sẽ không để cô phải chịu khổ ở một nơi như phòng khách!
Đi học vào ngày hôm sau.
Thẩm Lạc Lạc bước vào cổng trường và tình cờ gặp người giám sát Tống Thanh Hoà của họ.
Tống Thanh Hoà hôm nay mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi, cà vạt cài cúc phía trên, trên mũi đeo kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh lùng khi không nói chuyện, thực sự trông giống như nam chính cô đơn khổ hạnh trong cuốn tiểu thuyết!
Hai người họ ngầm gật đầu với nhau như một lời chào hỏi.
Điều không ổn là Thẩm Lạc Lạc phát hiện, từ lúc cô và lớp trưởng bước vào cổng trường, những người xung quanh dường như đều đang nhìn chằm chằm vào họ.
Khi đi ngang qua, họ sẽ quay lại nhìn họ và thì thầm với nhau.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Lạc Lạc xòe tay, nhanh chóng giải thích: “Lớp trưởng, không phải tôi, tôi thật sự không nói gì về cậu hết.”
“Tôi biết,” Tống Thanh Hoà giơ tay nắm lấy gọng kính, “Bọn họ đang nhìn cậu, không phải tôi.”
Thẩm Lạc Lạc :?
“Cậu không biết tối qua cậu bị mang lên diễn đàn, ở đó cả đêm sao?”