[ừm... Điều này thật khó để bình luận. 】
[Tình huống hôm nay chỉ có thể nói là xứng đáng! 】
“Đúng! Bà xứng đáng với điều đó!”
Mọi người đều bị sốc và nhìn Triệu Tuệ Trinh .
Lúc này Triệu Tuệ Trinh mới nhận ra mình vừa vô tình nói ra những điều trong lòng! Suy nghĩ nhanh chóng, bà nhìn sang Khâu Thục Mẫn và nói: “Khâu Thục Mẫn, ý tôi là chị rất xứng đáng chịu cái này!”
“Xem chị đã làm những việc gì, chị chỉ là không muốn nhìn người khác suốt ngày được sống tốt mà thôi! Chỉ vì muốn chúng ta xấu hổ chị đã không biết bao nhiêu lần cố tình giới thiệu cho con trai tôi những cuộc hẹn hò điên rồ đó! Ai chị cũng đều khen đẹp mặc dù.... Còn con dâu xinh đẹp và có năng lực của chị thì sao? Chị không những không khen ngợi cô ấy mà còn thường xuyên nói xấu con dâu trước mặt những người quen như chúng tôi! Điều này không ổn và điều đó không tốt chút nào!
“Tính khí của chị như vậy thì ai có thể chịu nổi! Con dâu bỏ nhà theo người khác là lỗi của chị đó. Đây không phải là tội ác, mà là quả báo! Hãy nhìn lại chính mình đi chị à!”
【Làm tốt lắm mẹ yêu ơi! ] Thẩm Lạc Lạc đang muốn vỗ tay!
Sau khi mắng bà Triệu Tuệ Trinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn và nói: “Đi thôi!”
Khi xe chạy ra khỏi cổng bệnh viện, Triệu Tuệ Trinh ngồi ở ghế sau, không quên suy ngẫm về bản thân.
“Cảnh Nghiêu, mẹ muốn xin lỗi con. Mẹ xin lỗi. Là lỗi của mẹ, mẹ không nên ép con kết hôn. Giống như Lạc...”
“Ừ, như mọi người đã nói, con chỉ mới 26 tuổi thôi, con vẫn còn trẻ, không nên lo lắng như vậy. Đừng lo lắng, mẹ con sẽ không như vậy nữa, mẹ sẽ không bao giờ ép con lấy vợ nưã. Lại nữa con có thể kết hôn bất cứ khi nào con muốn!”
Nếu không phải bà nóng lòng muốn có cháu trai như vậy thì hôm nay sẽ không có chuyện phiền toái như vậy, nói thật, trước khi nghe được tiếng lòng của Lạc Lạc, bà thực sự đã có ý định bắt Thẩm Cảnh Nghiêu đến gặp mặt cô gái kia.
May mắn thay, may mắn thay!
Triệu Tuệ Trinh dừng lại, “Tuy nhiên, nếu gặp được người mình thích, con có thể thử. Hãy chủ động và đừng giữ vẻ mặt lạnh lùng của mình nữa. Độc thân mãi cũng được.”
Thẩm Lạc Lạc hai mắt sáng lên, dường như ngửi được mùi dưa.
[Người tốt như vậy luôn độc thân sao? Không nên, chẳng lẽ anh ấy không thích phụ nữ sao...]
Mọi người đều kinh hãi:! ! !
“Ô tô! Ô tô! Hãy cẩn thận phía trước!”
Bên kia, trong biệt thự nhà họ Thẩm.
Sau khi Thẩm Gia Ngôn ghi được năm kill và trở thành MVP, Đoạn Dịch Tinh, người đang chơi với cậu ta, không thể kiềm chế được nữa, “Anh Ngôn, đêm nay anh cáu kỉnh quá, gϊếŧ người không thương tiếc, có chuyện gì thế? Lại có người chọc anh à?”
Cậu ta không nhắc thì không sao, nhưng khi được nhắc đến, Thẩm Gia Ngôn càng tức giận hơn khi nghĩ đến việc đứng một mình trước cửa ngửi khí thải ô tô.
“Chỉ có mình mày là nói nhiều thôi còn có thể đánh, nhưng không thể đắm mình!”
Đoạn Dịch Tinh không hề tức giận mà chỉ mỉm cười: “Này, anh đã uống chút thuốc súng ở đâu rồi! Đêm nay anh Ngôn hung dữ quá, sao chúng ta dám rời đi? Chúng ta chỉ có thể đợi anh Ngôn đưa chúng ta đến với các vì sao mà thôi!”
“Đúng vậy, anh Ngôn đêm nay biểu diễn vô cùng hay!” Lục Diễn Trạch đồng ý.
“Gia Ngôn, cha mẹ và anh hai đi đâu rồi?” Lúc này, Thẩm An Nhã ngắt lời.
Thẩm Gia Ngôn không kiên nhẫn trả lời: “Họ đi bệnh viện rồi.”
“Đi bệnh viện?” Thẩm An Nhã sửng sốt, “Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại đến bệnh viện?”
Thẩm Gia Ngôn lúc đầu còn là tức giận buồn bực, nhưng khi nghe được những lời này, cậu lập hết giận, ít nhất cậu còn có thể nghe được, chỉ là cậu không nói hết, Thẩm An Nhã còn không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Nó không có vẻ khó chịu khi bị so sánh.
Một câu trả lời tốt bụng hiếm hoi: “Làm sao em biết được? Chị đi mà hỏi họ đi.”
Cậu vừa dứt lời thì bên ngoài nhà đã nghe thấy tiếng xe dừng lại.
“Là cha mẹ trở về.” Thẩm An Nhã vẻ mặt vui mừng, vội vàng chạy ra cửa.
Thẩm Gia Ngôn theo bản năng đứng dậy đi theo, khi nhận ra mình vẫn còn tức giận, liền ngồi lại trên ghế sô pha.
Ánh mắt chân thành nhìn về phía cửa.
“Bố mẹ, bố mẹ đi đâu thế?” Khuôn mặt tươi cười ban đầu chìm xuống khi nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc và Thẩm Cảnh Nghiêu cùng nhau đi vào.
Tại sao Thẩm Lạc Lạc lại ở cùng cha mẹ!
Triệu Tuệ Trinh giãy giụa cả đêm, có chút mệt mỏi, không nhận ra sự thay đổi của mình, thản nhiên trả lời: “Cô của con xảy ra chuyện, chúng ta đưa bà ấy đến bệnh viện thôi.”
“Cô sao vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Thẩm An Nhã tiếp tục hỏi như thể cô không muốn bị bỏ lại.
“Không có gì to tát, chuyện của người lớn không cần lo lắng.” Lần này là Thẩm Đình An trả lời, dùng một câu chặn lại chủ đề.
Thẩm An Nhã sững sờ ngay tại chỗ.
Biết lần nào cũng như vậy, Thẩm Gia Ngôn nhún vai không nói nên lời và chuyển sự chú ý trở lại điện thoại di động của mình.
Cùng lúc đó, giọng nói của Thẩm Lạc Lạc lại vang lên trong đầu cậu——
【Chết lần nữa à? Gà quá. 】
Thẩm Gia Ngôn nắm chặt nắm đấm, cậu vốn là không chú ý, ngoài ý muốn chết, cậu không phải gà! Không phải là một con gà! !
Cậu không thể chịu đựng được nữa, không cần phải chịu đựng nữa!
Thẩm Gia Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lạc Lạc , “Chị biết chơi à?”
Thẩm Lạc Lạc chỉ là đi ngang qua, không nghĩ tới Thẩm Gia Ngôn sẽ chịu nói chuyện với cô, cô nhất thời không phản ứng lại kịp, mà theo bản năng trả lời: “Chị có chơi qua rồi.”
Thẩm Gia Ngôn cười lạnh, chị ta trước đây đã từng chơi sao, chỉ cần biết chơi, hôm nay cậu muốn cho người này biết cậu lợi hại như thế nào!
Thẩm Lạc Lạc không biết đầu óc mình bị chập mạch ở đâu nên đã thật sự đồng ý chơi trò chơi này với Thẩm Gia Ngôn .
Thẩm Gia Ngôn nói với Đoạn Dịch Tinh rằng bọn họ muốn mang theo người đi cùng nên đã kéo Thẩm Lạc Lạc vào đội của mình.
Đoạn Dịch Tinh cũng trêu chọc anh: “Anh Ngôn, anh lại gánh theo chị gái nữa à?”
Thẩm Gia Ngôn : “Im đi, vui vẻ mà tiếp tục chơi đi!”
Đoạn Dịch Tinh còn chưa biết nên lập tức trả lời: “Không thành vấn đề, chúng ta nhất định sẽ biểu hiện tốt!”
Lúc đầu, Thẩm Gia Ngôn rất lịch sự và yêu cầu Thẩm Lạc Lạc chọn anh hùng tốt nhất của mình trước.