Chương 7

Quả thật là… tuyệt thế hảo tiểu đệ!

Nhận hoàng tử làm tiểu đệ thực sự quá lời, con ngựa tốt như này tùy tiện nói vài câu là có, nói tặng là tặng luôn!

7.

Ta cưỡi Ngân Mang hồi phủ, Tổ phụ nhìn thấy con tuấn mã ta đang cưỡi cả mặt lại muốn tức đến vặn vẹo. Ngân Mang là ta tên ta đặt cho con ngựa, ta cảm thấy dưới ánh nắng chiếu rọi, toàn thân như tuyết trắng của nó lóng lánh, cực kỳ xinh đẹp, vì vậy ta đặt tên là Ngân Mang.

Ta cố ý cưỡi ngựa xoay trước mặt Tổ phụ hai vòng.

“Đây là Thất hoàng tử tặng cho con!” ta đắc ý khoe khoang với Tổ phụ.

Quỷ hẹp hòi, nuôi nhiều tuấn mã như vậy mà không chịu đưa ta một con, bây giờ ta tự mình có một con rồi nhá!

Sợ Tổ phụ nhớ thương Ngân Mang của mình, ta còn vội vàng nói thêm: “Đây chính là Thất hoàng tử cầu Hoàng Thượng mới có, đặc biệt tặng cho con, nếu để Thất hoàng tử biết người thu ngựa của con, hắn nhất định sẽ tức giận!”

Tổ phụ bị ta chọc tức đến mức lỗ mũi bốc khói, bàn tay rõ ràng đã cuộn thành nắm đấm, vậy mà nửa ngày trời vẫn chưa đánh ta.

Ta thấy có chút kỳ quái.

Vốn dĩ ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho dù bị đánh một trận, cũng phải quyết tâm giữ được con ngựa này.

Nhưng hôm nay Tổ phụ vậy mà lại nhịn được?

“Người không đánh con?” Ta thật cẩn thận dò hỏi.

“Ha!” Tổ phụ cười lạnh một tiếng từ trong cổ họng, ta không khỏi cái rùng mình.

“Ngươi cũng biết bản thân thiếu đánh? Lão tử thật là…” Tổ phụ tức giận liên tục chậc lưỡi, nhưng lại chỉ ném cho ta một phong thư, sau đó phất tay áo rời đi.

Ừm? Thật sự không đánh sao?

Trong lòng ta sợ hãi, vội vàng cầm phong thư lên xem.

Vậy mà lại là thư của Thất hoàng tử, nội dung trong thư uyển chuyển biểu đạt với Tổ phụ ta rằng chớ có bạc đãi ta. Cuối thư lại là một loạt lời khẩn thiết xin lỗi, nói rằng không phải hắn muốn nhúng tay vào gia sự của phủ Tướng quân.

Chỉ là hắn cực kỳ coi trọng bằng hữu tốt là ta đây, không muốn ta phải chịu bất công.

Ta sợ ngây người!

Ngoại trừ Nhị thúc, chưa từng có ai thay ta chống lưng lúc ta bị phạt!

Hơn nữa Nhị thúc cầu tình với Tổ phụ, phần lớn sẽ bị phạt quỳ chung với ta, hai thúc cháu chúng ta tình cảm cùng nhau bị phạt sâu đậm lắm!

Nhưng Thất hoàng tử nói thay ta, Tổ phụ vậy mà lại nghe lọt tai, tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng không đánh ta!

Tâm trạng ta rất tốt, vui rạo rực cưỡi ngựa vào trong sắp xếp chỗ ở cho nó, không nhìn thấy Tổ phụ ở phía xa xa đang nhìn ta.

“Ngươi xem dáng vẻ khoe khoang của nàng, đúng là thiếu đánh mà!”

“Thất hoàng tử thật là…… Lão tử sao lại bạc đãi nha đầu kia cơ chứ?”

“Bỏ đi, trước đó vài ngày nàng cũng thành thật chịu phạt, người cũng gầy không ít, cho nàng kiêu ngạo mấy hôm…”

20.

Xuân đi thu tới, thời gian giống như con bạch mã trên thảo nguyên (thời gian trôi nhanh như chóa chạy ngoài đồng), tháng năm dần trôi qua, ta vậy mà cũng sắp đến tuổi cập kê.

Nói đến cập kê, Thất hoàng tử nói muốn tặng ta lễ vật, ta thật sự rất mong chờ.

Mấy năm nay ta càng ngày càng vừa lòng tiểu đệ Thất hoàng tử cái này, hắn từ tận đáy lòng cho rằng ta có thiên phú tướng quân, thường xuyên khen ta đến mức không nhịn được đỏ cả mặt.

Nhưng ta cảm thấy hắn thực sự rất có mắt nhìn, cho nên mấy năm nay vẫn luôn hết mình làm một lão đại tốt, thường xuyên dẫn hắn cùng đi chơi.

Hôm nay hắn hẹn ta đến tửu lầu gặp nhau, nói muốn tặng trước lễ vật cập kê, không muốn đồ của hắn lẫn lộn chung một chỗ với lễ vật ngày hôm đó.

Ta lòng tràn đầy chờ mong, mới vừa vào tửu lầu, liền thấy Thất hoàng tử đang nói chuyện với một nữ tử. Thất hoàng tử mấy năm nay càng ngày càng anh tuấn, khí chất xuất trần trên người càng thêm mờ ảo, ngũ quan cũng càng ngày càng tinh xảo, đứng trong đám người dường như phát sáng đến mức lóa mắt.

Hơn nữa mấy năm nay thân thể hắn tốt hơn rất nhiều, cánh môi đã có huyết sắc, kết hợp với gò má trắng nõn, hơi hơi câu môi liền rung động lòng người.

Nữ tử kia ta có biết, đều là nữ nhi tướng môn, nhưng công phu của nàng không giỏi bằng ta, thuật cưỡi ngựa cũng không tinh thông như ta, ta cảm thấy bản thân lợi hại hơn.

Nhưng lúc này Thất hoàng tử cúi đầu nói chuyện cùng nữ tử kia, không biết nàng nói gì đó, Thất hoàng tử thế vậy mà lại hài lòng gật đầu cười.

Ta trong lòng căng thẳng.

Nữ tử kia, chẳng lẽ thấy được tiểu đệ Thất hoàng tử của ta tốt, muốn tranh giành tiểu đệ với ta sao?

Thế thì không được, tiểu đệ bị tranh mất, ai mời ta ăn nhậu chơi bời, ai khen ta anh dũng vô song!

Ta nổi giận đùng đùng đi lên, một tay ngăn giữa Thất hoàng tử và nữ tử kia.

“Hoàng Y Y, ngươi tới gần Thất hoàng tử là muốn làm gì?”

Ta tức giận trừng mắt với Hoàng Y Y, không quên cũng thuận thế trừng Thất hoàng tử một cái.

Tên này không thành thật, đã có lão đại, còn dám đưa đẩy với nữ nhi tướng quân khác! Là võ công của ta không đủ cao cường, hay thuật cưỡi ngựa của ta chưa đủ tinh thông?

21.

Ta cùng Thất hoàng tử ngồi ở trong nhã gian, ta ôm cánh tay phồng mặt, giương mắt trừng hắn.

Trên mặt hắn vậy mà lại mang theo ý cười.

“Ngươi còn cười?” Ta tức giận đập bàn, trong lòng có chút ấm ức.

“Mấy năm nay ta đối với ngươi không tốt chỗ nào, ngươi còn muốn tìm lão đại khác!”

“Tìm lão đại khác?” Nụ cười của hắn ngừng lại, sắc mặt có chút cứng đờ.

“Chẳng lẽ không phải?” Ta tức giận, cắn răng nói “Hoàng Y Y đó không có bản lĩnh cao cường như ta, nếu ngươi đi theo nàng, nàng ta tất nhiên sẽ không bảo vệ nổi ngươi đâu!”

“…” Thất hoàng tử không biết vì sao trầm mặc hồi lâu.

“Nói chuyện đi chứ?”Ta không khỏi sốt ruột, người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Thật sự có ý nghĩ đi theo người khác à?

“Ta chỉ là hỏi nàng ta, bộ y giáp này, đến tột cùng có hợp ý nữ tử các muội không thôi.” Thất hoàng tử bất đắc dĩ xoa mi tâm, nghiêng người lấy ra một hộp gấm.

Ta mở hộp ra, thấy bên trong là một bộ nhuyễn giáp tơ vàng, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Ta lấy nhuyễn giáp ra, bộ y giáp nhìn mềm mại, nhưng được dệt thành từ tơ vàng, lên tay phân lượng mười phần, lại cực kỳ mềm dẻo.

Mặc lên người, đao kiếm tất nhiên cũng không thể dễ dàng phá vỡ được lớp phòng ngự này!

Ta yêu thích không buông tay, trong mắt đều là vui mừng.

“Đây là lễ vật cập kê tặng ta sao?” Ta vui rạo rực hỏi hắn, liền thấy buồn phiền trong lòng ngáy mắt giảm đi hơn phân nửa.

“Ừm.” Thất hoàng tử thấy ta vui vẻ, nụ cười lại một lần nữa treo lên môi.

“Ta sợ giống như hộp dế mèn khi còn nhỏ khiến muội không thích, đều là nữ nhi tướng môn nên ta mới nghĩ hỏi cô nương kia, muội chớ có nghĩ nhiều.”

Nói xong hình như là sợ ta còn không yên tâm, Thất hoàng tử lại bổ sung thêm “Ta chỉ đối tốt với muội thôi.”

Ta cực kỳ vừa lòng, cười hì hì vỗ bả vai hắn: “Coi như ngươi thức thời, nói cho ngươi biết, thế gian này không tìm đâu ra lão đại đáng tin cậy như ta đâu!”

Thất hoàng tử ngồi quay lại ngồi trên ghế, tựa hồ có chút tâm sự, ta thấy hắn mấy lần muốn nói lại thôi, lại chậm chạp không chịu mở miệng.

“Làm sao vậy? “ Ta không tự chủ dò hỏi.

“Thụy Gia.” Biểu cảm của hắn đột nhiên có chút nghiêm túc, ta cũng theo đó ngồi thẳng lưng ngay ngắn.

“Muội cập kê rồi, ta cũng đã mười tám.” Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn ta “Nam nhi mười tám sớm nên thành hôn sinh con, kinh thành đã nhiều lần đưa thư, thúc giục ta mau đính hôn rồi đó.”