Chương 10

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đứng trong hoa viên. Giữa trưa mặt trời nắng gắt, bên ngoài không có người nào, rất tiện nói chuyện.

“Tiểu Băng…”

“Gọi ta Băng Nặc đại nhân!” Băng Nặc thái độ hoàn toàn thay đổi.

Nhớ đến chuyện buổi tối thứ Sáu, da đầu Tần Việt liền run lên, vội sửa miệng: “Là, tiểu… nga, Băng Nặc… đại nhân.”

Băng Nặc gật gật đầu, đối với xưng hô này tỏ vẻ thực vừa lòng.”Ngươi có biết ta?”

“Đúng vậy, thứ Sáu trước chúng ta cùng nhau uống rượu, ngươi còn ói ra người ta một thân. Ngươi không nhớ sao?”

Băng Nặc trong trí nhớ mơ hồ, nhớ ra mình tựa như là có gặp qua một tên đầu đất mang cặp kính đen cổ lổ như vậy. Nguyên lai chính là tên gia khỏa trước mắt này?

Nàng có chút chột dạ hỏi: “Ngươi… là tại sao mà vào bệnh viện?”

Tần Việt mặt liền đỏ, “… Cảm mạo thông thường thôi.”

Băng Nặc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng mình uống say đối gia khỏa này mạo phạm cái gì, làm cho y nằm viện. Bất quá tiểu tử này cũng kỳ quái, bất quá là cái cảm mạo, mặt đỏ cái gì?!

“Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được nói ngươi ở trong quán bar gặp ta! Nếu không…” Băng Nặc ánh mắt thực sắc bén. Tần Việt thành công bị nàng hù, “Nếu không thì sao?”

“Nếu không đem ngươi nhốt vào Tiểu Hắc ốc trọn đời không thể siêu sinh!”

Đe dọa này đối với Tần Việt phi thường hữu hiệu, y lập tức khuất phục, “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”

“Tốt lắm, giờ nói chuyện văn của ngươi đi.” Băng Nặc từ túi cầm tay lấy ra máy tính, mở ra truyện của Tần Việt.”Ngươi có biết ta vì sao muốn biên tập truyện của ngươi không?”

Tần Việt gãi gãi đầu, thử hỏi: “Bởi vì ta hành văn hay?”

Băng Nặc lặng yên.

“Nga, là bởi vì ta cấu tứ không tệ?”

Băng Nặc nhíu mày.

Tần Việt lại trầm tư suy nghĩ một trận, đột nhiên vỗ tay một cái, “Ta đã biết, nhất định là biên tập đại nhân nhìn thấy ta có tiềm lực thật lớn!” Trong tiểu thuyết võ hiệp đều là viết như thế này ── tuyệt thế cao thủ vừa thấy nam chính đều nói ngươi này tuổi nhỏ nhưng cốt cách thanh kỳ, là khối ngọc tốt để luyện võ. Băng Nặc tuy rằng tuổi trẻ chút, nhưng tốt xấu cũng đã duyệt qua vô số văn, có kinh nghiệm phong phú, cho nên có thể từ hàng loạt cây viết trong tay nhìn ra Tần Việt không giống người thường.

Trả lời Tần Việt là một trận cười to, “Nga ha ha a…” Băng Nặc cười đến không còn hình tượng gì, giống như đã nghe được điều khôi hài nhất trên thế giới.”Thôi đi, còn hành văn hay, cấu tứ tốt… Ta làm biên tập lâu như thế, còn chưa thấy có người có thể đem loại thịt văn viết thành thanh thủy văn, đem vai nam haam muốn như ngựa giống viết thành ngây thơ tiểu xử nam!”

“Kia, vậy ngươi vì sao muốn…”

Băng Nặc hé miệng cười, nhất thời nói toạc ra thiên cơ: “Ta chính là muốn xem thử, ngươi còn có thể viết ngây thơ đến thế nào.”

Tần Việt cảm giác lòng tự trọng của mình!!! Nát tan.

Băng Nặc thoải mái vỗ vỗ vai y.”Được rồi, ngươi cũng không cần phải buồn vậy. Kỳ thật hành văn của ngươi vẫn là rất khá, hơn nữa truyện cũng đã có nội dung. Tuy nhiên cấu tứ ngươi viết… căn bản chính là quá ngây thơ! Ngươi có biết tiểu thuyết về mấy tên ngựa đực quan trọng nhất là cái gì không? Là thượng! Ngươi đem nam chính viết thành mấy tên trạch nam, ai muốn xem?”

Tần Việt nghe xong có chút không phục, nhỏ giọng kháng nghị: “Kia cũng không thể gặp một lần thượng một lần, quan trọng phải có quá trình yêu đương, không thì cũng quá tùy tiện rồi!”

“Ngu ngốc! Xã hội hiện đại giờ tiết tấu phải nhanh như thế, thời nay đều là làʍ t̠ìиɦ tốc chiến tốc thắng, không lên giường ai còn muốn đi gặp mặt. Viết văn cũng giống vậy, ngươi đem truyện tình viết ra dài dòng như vậy, làm sao có khả năng thu hút độc giả. Ngươi không thể lấy kiểu truyện võ hiệp để viết loại thịt văn! Muốn viết truyện hiện đại này cho hay, nhất định phải đem tiết tháo của mình vứt cho chó ăn!”

Tần Việt ngây thơ bị lời Băng Nặc nói cho muốn chấn cả đầu, y nuốt nuốt nước miếng, “Ta giống như đã có điểm hiểu được …”

Băng Nặc thấy đã có hiệu quả, ngữ khí nhẹ nhàng lại, “Trong khoảng thời gian nằm viện này ngươi hảo hảo tự vấn một chút. Nếu lại viết chẳng ra gì như thế, ngươi sau này khỏi mơ tưởng sẽ được danh hiệu gì.”

“Ta sẽ cố gắng!”

Tiễn Băng Nặc đi, Tần Việt không khỏi cảm thán mấy cái bề ngoài này nọ quả nhiên không thể tin, Băng Nặc nhìn qua nhã nhặn, không ngờ lại là một con cọp cái.

Nữ nhân thực đáng sợ…

**

Ngày xuất viện, nội tâm Tần Việt thực không yên ── không muốn cùng Triệu Tuấn gặp mặt! Tuy nói khi ở bệnh viện quan hệ giữa hai người đã dịu đi không ít, nhưng cứ nghĩ đến việc sinh hoạt tại cùng một mái nhà, Tần Việt vẫn là còn chút khẩn trương.

May mắn Triệu Tuấn ban ngày phải đi làm, nên thời điểm Tần Việt về nhà hắn còn chưa có mặt. Thừa dịp này, Tần Việt nhanh chóng thu thập phòng một chút, y nhìn cảnh căn phòng hỗn loạn thật có chút chịu không nổi.

Lúc Triệu Tuấn về nhà, Tần Việt đang ở phòng bếp nấu mỳ gói, trong nhà khắp nơi đều là khói mù mịt.

Hắn vọt vào phòng bếp tắt lửa, “Làm gì vậy! Ngươi muốn đốt phòng sao!” Vừa về nhà liền thấy cảnh tượng này, ai cũng không thể cao hứng nổi.

Tần Việt bị nghẹn hai mắt lệ lưng tròng: “Ta muốn tự mình nấu bát mỳ ăn…”

Triệu Tuấn nhìn tình trạng trong nồi đen thui nhìn không ra vật gì, nửa ngày nói không ra lời.

“Được rồi, đừng ở chỗ này quấy rối.” Hắn đem Tần Việt đuổi đi, xắn tay áo nấu bát mì trứng gà.

Tần Việt đeo một cái kính nghe mùi dầu thơm lừng, từ đáy lòng tán thưởng: “Oa, ngươi thật lợi hại.”

Triệu Tuấn đầu đầy hắc tuyến, cái này là loại cơ bản nhất rồi đó, có cái gì mà tán thưởng.

Nhìn Triệu Tuấn bỏ đi, Tần Việt hỏi: “Ngươi không ăn?”

“Ta đã ăn qua ở bên ngoài.” Hai người luôn luôn tự tách ra ăn cơm, phòng bếp cơ bản là để trang trí. Cho nên Tần Việt không biết Triệu Tuấn biết nấu nướng.

“Ngươi trước chớ đi, ngồi đi.” Tần Việt sắc mặt có chút nghiêm túc.

Triệu Tuấn nhìn hắn một cái, có chút không kiên nhẫn ngồi xuống.

“Cảm ơn ngươi ngày đó đưa ta đi bệnh viện.”

“Nga.” Triệu Tuấn không nghĩ Tần Việt mở miệng đầu tiên chính là cảm tạ, không khỏi có chút xấu hổ.

“Còn có đây là tiền ngày đó mua quần áo.”

Triệu Tuấn đem tiền đẩy về, “Ngày đó nữ nhân kia tặng ngươi.”

Hai người lại lâm vào lặng yên.

Tần Việt: “Ngày đó…”

Triệu Tuấn: “Chuyện ngày đó thực xin lỗi.” Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng.

“Ta chỉ nhớ ta say rượu, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Tuấn hỏi lại: “Là ta hỏi ngươi mới đúng, ta rõ ràng chỉ cho ngươi uống ly bia, ngươi làm sao lại say thành như vậy!”

Tần Việt đột nhiên nhớ tới trước khi đi đã uống ly rượu kia, liền một trận chột dạ, có lệ nói: “Ta cũng không biết… Ta rốt cuộc uống rượu rồi đã phạm cái gì?”

“Ngươi vào lúc ta tắm rửa liền cởi sạch quần áo vọt vào ôm ta.”

“A?”

“Còn liếʍ chỗ này của ta.” Triệu Tuấn chỉ vào dưới hạ thân.

“Chuyện đó không có khả năng!”

Triệu Tuấn càng nói càng sinh khí: “Còn nói ta giống như tội phạm cưỡиɠ ɠiαи!”

“Phốc!”

“Còn…”

Tần Việt vội vàng cắt ngang hắn: “Được rồi được rồi, ta không muốn biết.” Y mặt đã đỏ như trái cà chua, thầm nghĩ muốn có cái lỗ để đem mình vùi vào.”Bất quá chúng ta đều là nam nhân, ngươi cũng không thể…”

Triệu Tuấn thở dài, chuyện cho tới bây giờ cũng không cần phải che giấu nữa. Hắn nhìn Tần Việt, khóe miệng mang theo vẻ cười như chẳng hề để ý.”Kỳ thật ta là đồng tính luyến ái! Ta thích nam nhân. Nói vậy ngươi đã hiểu chưa?”

“Ngươi…”

“Ngày đó sự tình nói đến cũng là ta sai, ta thượng ngươi, nếu như ngươi muốn báo thù, ta có thể cho ngươi thượng lại.”

“Ngươi có ý gì?”

Triệu Tuấn đột nhiên đứng lên, đi về phía Tần Việt. Tần Việt nhìn hắn càng bước

tới gần mình, nhìn tay hắn vươn tới, cuối cùng hoảng sợ bước lui từng bước. Chạm đến ghế dựa sát tường, phát ra âm thanh chói tai.

Triệu Tuấn hai mắt nheo lại, “Ý ta là, ngươi có thể thượng ta một lần.” Nói xong, hắn đến trước mặt Tần Việt ngồi xuống.

_____________

Lời tác giả: Chương sau có H

Lời bạn Ha: Dạo này đi làm tự kỉ

quá, không biết phải nói với ai rồi phải làm sao giờ, nói chung là quay lại ship BL cho bớt buồn *lệ tuôn* TT.TT