- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
- Chương 93
Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 93
PN.
Chu Kì Nghiêu không phải trở về một mình, hắn còn mang về hai con cá.
Hai con cá này, một mái một trống, cá mái là một con cá bảy màu, cả thân thể đều xanh biếc, chỉ có vảy là hơi có màu vàng, cá bảy màu màu xanh biếc bởi xung quanh con cá chép đực màu trắng, nhìn cực kỳ đẹp.
Vân Bạch Liệt và các con yêu khác ngồi vây quanh bên hồ đá nhỏ trên bàn cổ, nhìn hai con cá đang vui sướиɠ dính chặt vào nhau, liền kỳ quái vì sao Chu Kì Nghiêu lại đặc biệt đem hai con cá này về.
Chỉ có Hình Ngạn Hoài từ khi nhìn thấy con cá bảy màu này vẫn không mở miệng, hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, một lúc lâu cũng không động đậy, cho tới khi tất cả mọi người ngồi xuống, Hình Ngạn Hoài vẫn không nhúc nhích.
Vân nhị ca từ trước tới nay không thích “để ý” tới hắn nhưng vẫn thực quan tâm hắn, cuối cùng vẫn liếc mắt nhìn hắn: “ngươi phát ngốc gì vậy?”
Hình Ngạn Hoài kinh ngạc lắc đầu, sau nửa ngày mới nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, lúc ngồi xuống thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Vân nhị ca kéo hắn mới không ngã xuống.
Chờ sau khi ngồi xuống, tầm mắt của Hình Ngạn Hoài vẫn nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, mở miệng nói, tiếng nói cũng rất khàn: “đây, con cá bảy màu này…..”
Mọi người rốt cục nhận ra phản ứng của Hình Ngạn Hoài hơi kỳ quái: “đại điện hạ, con cá bảy màu này có gì không đúng sao?”
Chu Kì Nghiêu ngồi cùng Vân Bạch Liệt, hắn đã sớm chú ý tới ánh mắt của Hình Ngạn Hoài, lúc này cũng không gạt Hình Ngạn Hoài, mở miệng nói: “Con cá bảy màu này còn có tên, nàng gọi là: Huyền Tước Cơ.”
Chu Kì Nghiêu vừa nói ba chữ này ra, Hình Ngạn Hoài rốt cục không nhịn được mắt đỏ lên, nhìn con cá bảy màu kia cả người không nhịn được mà phát run, hắn miễn cưỡng lắm mới kiềm nén được.
Cho tới khi nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hình Ngạn Hoài mới nhịn không được vừa vui vừa buồn giải thích: “mẹ ta….. tục danh là Huyền Tước Cơ, cũng là một con cá bảy màu.”
Hắn vừa nói lời này ra tất cả mọi người đều ngây ngẩn, lúc trước bọn họ đã nghe đại điện hạ nói qua, mấy năm trước, bời vì có trường hợp kia, nguyên thần mẹ ruột của Hình Ngạn Hoài đã sớm không còn.
Giờ phút này nhìn con cá này, tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Ánh mắt Vân Bạch Liệt vẫn nhìn Chu Kì Nghiêu, lúc này trong đầu hiện lên cái gì, ôn hòa nói: “ngươi là bởi vì cứu nàng mới chuyển thế sao?”
Chu Kì Nghiêu bóp bóp bàn tay hắn, từ tốn giải thích: “đúng, nhưng cũng không phải.”
Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn bắt đầu giải thích: “năm đó sau khi chuyện đó xảy ra, ta tức giận rồi buông tha vị trí yêu chủ, kì thực là muốn đi tìm một loại pháp khí, muốn thử cứu sư muội. cuối cùng ta thật sự tìm được, đáng tiếc chỉ tập hợp được một phần nhỏ, sau khi ta thu thập được một phần này, liền muốn cứu sư muội về. mà để làm được như vậy, trong thiên hạ chỉ có một vị tiên giả ở phía trên, thế nhưng tính tình của vị tôn giả này rất cổ quái, hắn nói nếu muốn cứu sư muội, ta phải đồng ý với hắn ba điều kiện.
Điều kiện thứ nhất, chính là giúp hắn tìm một loại linh thảo cực kỳ quý hiếm; thứ hai, chính là làm cho cá chép trắng gật đầu; thứ ba, chính là ta phải chọn một nhược điểm của mình, ba điều kiện hắn đề ra ta phải hoàn thành.
Mặc dù tìm mấy thứ linh thảo kia không hề dễ dàng, nhưng cũng có thể tìm được, ta tìm mấy trăm năm cuối cùng cũng tìm được, chờ hoàn thành điều kiện đầu tiên sau đó ta liền đi làm điều kiện thứ
hai, con cá chép trắng này được vị tôn giả này nuôi trong tiên trì từ nhiều năm trước, đã sớm có linh trí, khi đó ta mang theo bản thể của sư muội là một con cá bảy màu qua, bởi vì muốn đi tìm, cho nên để cá bảy màu nuôi ở trong tiên trì, ban đầu tôn giả cực kỳ tự tin cá hắn nuôi sẽ nghe lời hắn, kết quả cá chép trắng cuối cùng lại gật đầu.
Về phần điều kiện thứ ba, tôn giả muốn ta nói ra điểm yếu của mình, năm đó bởi vì ta một lòng say mê tu luyện nên không nhìn ra nút thắt trong tình cảm của sư đệ và sư muội, khiến cho chuyện này xảy ra, tuy rằng không có liên quan gì tới ta, nhưng cũng dựng lên từ ta, lúc ấy ta rất tò mò chữ tình này, thật sự phức tạp tới mức có thể khiến người ta thay đổi tính tình sao?
Nên ta liền chọn tình.
Tôn giả cho ta hạ phàm lịch kiếp một đời, hiểu được chữ tình này, cho nên….. ta liền chuyển thế thành Chu Kì Nghiêu, gặp A Bạch.
»
Đây cũng là chuyện may mắn nhất trong mấy ngàn năm hắn sống.
Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt, người sau cũng nhìn hắn, chắc là nghe ra ý trong câu cuối cùng của hắn, liền cụp mắt, không nói chuyện, nhưng liếc mắt một cái như vậy cũng đủ rồi.
Chu Kì Nghiêu nắm chặt tay hắn, hít sâu một hơi, nhìn về phía mọi người
: «
sau khi ta hoàn thành thì tỉnh lại trên trời, nhưng còn phải tập hợp nguyên thần cho sư muội, cho nên mời trì hoãn một khoảng thời gian, trên trời một ngày bằng một năm ở dưới đất, lúc này mới lâu như vậy. thế nhưng cũng may hiện giờ sư muội đã trở lại, chỉ là tu vi của nàng đã cạn, dạo chơi lâu như vậy cũng đã sớm quên đi tất cả, hơn nữa muốn hóa thành hình người một lần nữa, sợ là phải hơn trăm năm. Về phần cá chép trắng này, lúc ấy để sư muội hoàn toàn khôi phục cần phải có tu vi làm môi giới, ban đầu ta định dùng tu vi của ta, nhưng không nghĩ tới cá chép trắng đã sắp hóa hình này lại muốn dùng tu vi của mình, hiện giờ hắn biến về một con cá chép bình thường có linh trí…. Trước khi ta rời đi, tôn giả nhất định đưa con cá chép này cho ta. Nói là cá lớn rồi không trung thành thì không giữ lại, mà ta thấy sư muội hiện giờ hóa thành nguyên hình lại rất thích con cá chép trắng này, cũng liền mang trở về.
»
Hình Ngạn Hoài nghe hiểu được ý của Chu Kì Nghiêu, tất cả quá khứ của mẫu thân đã biến mất kể từ khi nàng sống lại, vậy hãy để cho mẫu thân vô tư bắt đầu lại một lần nữa, trải qua cuộc sống mà nàng muốn.
Hình Ngạn Hoài đứng lên, cúi đầu, nhìn hai con cá đang vô tư bơi lội, nhất là con cá bảy màu đang bơi xung quanh cá chép trắng, vô cùng thân thiết mà ỷ lại, đuôi cá vẫy khiến bọt nước văng khắp nơi, mà cá chép trắng kia cứ yên lặng bơi xung quang nàng, thỉnh thoảng sẽ vô cùng thân thiết cọ cọ đầu cá của nàng, sau đó lại sánh đôi bơi cùng nhau.
Hình Ngạn Hoài
nhịn không được thò tay ra, như là cảm nhận được cảm xúc đau buồn của Hình Ngạn Hoài, lúc cá bảy màu bơi qua tay hắn, đầu liền cọ cọ lòng bàn tay hắn, rồi lập tức bơi đi.
Hắn nhẹ nhõm nhìn cá bảy màu, thở ra một hơi, rồi nhìn mọi người xung quanh
: «
Nếu đã quên mọi chuyện trước kia, vậy thì….. cho mẫu thần hoàn toàn tự do đi, nên sửa luôn tên đi. Đại sư bá, không biết ý của ngươi như thế nào
?
»
Chu Kì Nghiêu đương nhiên không có ý kiến
: «
Sư phụ nếu ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không để ý. Ngươi đã đồng ý, ta làm sư huynh của nàng, vậy thì đổi cho nàng một cái tên, ba yêu sư huynh muội chúng ta, đều nhận họ Huyền của sư phụ, vậy sau này sẽ gọi sư muội là Huyền Bạch Lí, mà cá chép trắng, tôn giả cũng giúp hắn đặt một cái tên, kêu là khổng tước.
»
Lúc ấy tôn giả vừa ghét bỏ vừa lưu luyến không rời
: «
Cá lớn không giữ được, được được, thích như vậy, ngươi không cần gọi là cá chép trắng nữa, ngươi đổi tên kêu khổng tước là được.
»
Nếu cá chép trắng lấy tên là khổng tước, vậy sư muội….. coi như là lấy đi tu vi hơn trăm năm của con cá chép trắng này cũng đúng.
Không đợi Hình Ngạn Hoài nói cái gì, hai con cá rất thích hai cái tên này, nhảy dựng lên, thổi ra vài cái bong bóng, làm cho đáy mắt hồng hồng của Hình Ngạn Hoài rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
Hắn nhìn hai con cá bơi cực kỳ hăng hái, tiến lên ôm lấy cá bảy màu, sau đó lại thả vào trong nước, hoàn toàn yên tâm
: «
…. Mẫu thân, tạm biệt.
»
Từ bây giờ, thế gian chỉ có một con cá bảy màu tên là Huyền Bạch Lí, không có con cá yêu nào tên Huyền Tước Cơ nữa.
Mọi người đương nhiên là im lặng và tuyệt đối không bao giờ nói lại chuyện mà bọn họ nghe được hôm nay, Vân nhị ca cũng không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt Hình Ngạn Hoài, nhìn dáng vẻ đối phương chưa bao giờ thể hiện ra này, đáy mắt nhịn không được hiện lên đau lòng, chỉ là mặt hắn luôn lạnh nhạt, lại vẫn đi qua, vỗ vỗ bờ vai Hình Ngạn Hoài
: «
Được rồi, cũng không thể cứ mãi đặt ở đây được, nên tìm một nơi ổn định cho bọn họ. thứ này quá nhỏ, phía sau yêu cung có một rừng trúc lớn còn có một hồ nước, thả ở nơi đó rất tốt. cách phòng của ngươi cũng gần, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. chờ tới trăm năm sau có thể hóa thành hình người…. vậy là tốt rồi.
»
Cho dù không nhắc tới, nhưng dù sao cũng biết được nàng qua rất khá cũng tốt.
Hình Ngạn Hoài hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên, lại khôi phục như bình thường, ánh mắt khi nhìn Vân nhị ca mang theo ôn hòa
: «
đúng, tất cả đều nghe Giác Hàn, Giác Hàn nói được là được.
»
Vân Giác Hàn liếc hắn một cái
: hôm nay không chấp nhặt với ngươi.
Vân nhị ca cùng Hình Ngạn Hoài cẩn thận ôm chậu kia đi ra ngoài…..
Hai đứa liếc nhau nhìn trời nhìn đất
: «
này, nhị đệ người có nghe bên ngoài có gì đó bay qua không
?
»
Nhị nhóc con lập tức nói
: «
bồ câu
!
»
Đại nhóc con liếc hắn một cái
: «
không đúng
! là hai con chim bồ câu nướng đang bay
! một đám
!
»
«
đúng đúng đúng…..
» hai nhóc nhanh chóng khoác vai nhau đi ra ngoài.
Vân Bạch Liệt sâu xa nhìn hai nhóc, muốn đi chơi thì đi đi, còn lấy cớ này thật sự là….. chỉ là không đợi hắn hoàn hồn, liền bị bế lên.
Người nào đó tới gần tai hắn, sửa lại giọng điệu nghiêm túc lúc trước, hạ giọng cố ý mê hoặc hắn
: «
A Bạch, tiểu biệt thắng tân hôn, thật ra ta cảm thấy hai nhóc đã trưởng thành, thật sự hiểu được lòng ta.
» trời biết hai nhóc này trước kia mỗi ngày đều chen vào giữa hai người họ ngủ, ỷ vào mình vẫn còn nhỏ, không hề hiểu cho tầm lòng của cha chúng nó.
Vân Bạch Liệt
: «
…..
» muốn đùa giỡn lưu manh thì đùa giỡn lưu manh đi, nói lời thâm ý như vậy không phải vẫn là muốn đùa giỡn lưu manh sao
?
Thế mà người nào đó còn nghiêm trang nói
: «
đã hơn ba tháng, hơn một trăm ngày, hơn một trăm ngày đêm, một ngày không thấy như cách ba thu, đã một trăm ngày rồi không biết bao nhiêu cái thu…..
»
Vân Bạch Liệt bình tĩnh liếc hắn một cái
: «
ờ, ta nhớ vừa rồi ai đó nói, trên trời một ngày dưới đất một năm, vậy thì cũng chỉ mất mấy canh giờ mà thôi
?
» hắn mới là người qua một trăm ngày mới đúng
?
Chu Kì Nghiêu yên lặng một chút
: «
Vậy cũng đã qua một mùa thu rồi, một mùa thu cũng là ba tháng, cũng là hơn một trăm ngày…..
»
Vân Bạch Liệt
: «
…..
»
Sau khi giải tương tư, Vân Bạch Liệt lười biếng nằm ở nơi đó, rốt cục nhớ tới một thứ mà hắn vẫn rất tò mò trước đây.
Lại nói đại điện hạ là hắc long, mà mẹ hắn là cá bảy màu vậy khẳng định là thừa hưởng từ tiền nhiệm yêu chủ, tiền nhiệm yêu chủ là hắc long, sư muội của Chu Kì Nghiêu là cá bảy màu, vậy….. Chu Kì Nghiêu là cái gì
?
Hắn chỉ biết trên trứng của nhị long có hoa văn màu hồng, nhưng hắn không biết hoa văn này tượng trưng cho cái gì
?
Vì thế, nếu không nghĩ ra thì dựa vào lòng khát khao ham học hỏi, Vân Bạch Liệt liền quay đầu nhìn Chu Kì Nghiêu đang mĩ mãn ôm hắn sau khi được «
giải quyết tương tư
»
: «
nhắc mới nhớ, nguyên hình của ngươi là cái gì
?
»
Vân Bạch Liệt dứt lời liền nhìn thấy động tác của Chu Kì Nghiêu cứng đờ, sau đó yên lặng vén lên chăn gầm, bao lấy hai người bọn họ, nhắm mắt lại, đi ngủ.
Vân Bạch Liệt
: «
???
» hắn hỏi chuyện gì khó lắm sao
? hả
?
Giả vờ ngủ thì nghĩ chuyện này sẽ kết thúc sao
? không cho hắn biết, hắn càng muốn biết
!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
- Chương 93