Chu Kì Nghiêu cứ hạ mắt suy nghĩ như vậy, nhìn Long Bạch Bạch chưa thanh tỉnh cứ như vậy tới gần, càng ngày càng gần, cho tới cuối cùng đối phương tìm thấy một vị trí thoải mái ở gần cổ hắn, đầu liền cọ vào, rồi im lặng ngủ.
Cả người Chu Kì Nghiêu cứng ngắc, một khắc kia, hắn thậm chí còn nghĩ rằng tên ngốc này là đang giả ngủ muốn hôn hắn.
Cũng không nghĩ cuối cùng là hắn nghĩ nhiều.
Chu Kì Nghiêu nhìn tư thế ngủ của Long Bạch Bạch thân thiết hơn trước, nghĩ muốn đưa tay tiếp tục kéo người xuống khỏi người mình, nhưng khi bàn tay dán vào da cổ nhẵn nhụi của
Long Bạch Bạch, đầu ngón tay hắn giật giật, cuối cùng đành dời đi.
Thế nhưng
cũng không buông ra, mà là đi xuống, dừng ở phía sau lưng hắn, điều chỉnh tư thế một phen, một lần nữa lại nhắm lại.
Chu Kì Nghiêu lại không ngủ được, hắn cảm thấy mình điên rồi mới có hành động điên rồ như vậy, hắn liền quy kết hành động này thành không muốn quấy rầy ngốc tử này ngủ.
Hắn miễn cưỡng thuyết phục mình, liền cứ như vậy cảm nhận hơi thở của Long Bạch Bạch, tê tê dại dại, từ chỗ tiếp xúc truyền tới tứ chi.
Chu Kì Nghiêu không biết đầu mình trống rỗng bao lâu, rốt cục nhận ra Long Bạch Bạch trong lòng ngực giật giật, như là muốn tỉnh.
Lúc này hẳn là nên mở mắt ra, Chu Kì Nghiêu lại vẫn như cũ nhắm mắt lại.
Lúc Long Bạch Bạch tỉnh lại còn chưa tỉnh táo, thế nhưng lại cảm thấy ngủ rất tốt, hơn nữa cả đêm không hề không thoải mái, hơn nữa khi hắn cảm giác được liền phát hiện trên người không hề đau đớn, hình như giảm bớt không ít.
Long Bạch Bạch kích động ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nắm úp sấp trên người người tốt.
Nghĩ tới trước khi ngủ hình như mình không nhìn thấy cái gì.
Long Bạch Bạch lập tức nâng tay lên che mắt, chính là nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, hiện giờ trời đã sáng, là có thể nhìn thấy? Long Bạch Bạch từ khe hở nhìn Chu Kì Nghiêu, phát hiện người tốt còn đang ngủ, bộ dáng ngủ cũng thật đẹp.
Ánh mắt đen bóng của Long Bạch Bạch dạo một vòng trên người Chu Kì Nghiêu, cuối cùng dừng ở trên mặt hắn, nhịn không được giơ tay chọc chọc.
Chu Kì Nghiêu không nhúc nhích.
Long Bạch Bạch lại chọc thêm một lần nữa, phát hiện người tốt thật sự không tỉnh, hắn xoa tay nhịn không được liếc nhìn thêm một lần nữa, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm: “Đây, chính là ngươi không tỉnh nga, ta đã hỏi qua ý kiến của ngươi, ngươi không từ chối, thì là đồng ý.” Hắn chỉ gặm một miếng, một miếng là được.
Chu Kì Nghiêu: “…..” ngốc tử này, quả nhiên dùng long châu trị liệu một đêm, chỉ số thông minh thật sự là tăng lên, không có nghĩa là không có sự thay đổi.
Long Bạch Bạch vuốt bụng đang kêu ọc ọc, coi như đây là tiền cơm đi.
Vì thế Long Bạch Bạch liền tới gần, kết quả, chờ hắn muốn hôn xuống, chợt nghe Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng.
Long Bạch Bạch nhảy dựng, vèo một cái hơi nhảy lên, cọ tới chân giường, đưa lưng về phía Chu Kì Nghiêu, trán dựa vào lan can giả vờ ngủ.
Chu Kì Nghiêu mở mắt liền thấy một màn như vậy: “….”
Hắn không nói gì nhìn Long Bạch Bạch giấu đầu lòi đuôi, vẫn ngu như vậy, hắn chỉ cần liếc nhìn một cái là đã nhìn ra bộ dạng vừa làm chuyện xấu, nhưng chờ Chu Kì Nghiêu nhìn thấy vành tai Long Bạch Bạch thoáng đỏ lên, không hiểu sao tâm tình lại vô cùng tốt, hắn ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng, quyết định không so đo với chuyện cả gan làm loạn của tên ngốc này.
“ngươi đã dậy hay chưa?” Chu Kì Nghiêu làm bộ không biết hành động lúc trước của hắn, hỏi một câu.
Long Bạch Bạch nhanh chóng nhắm mắt trả lời: “Chưa tỉnh.”
Chu Kì Nghiêu: chưa tỉnh thế ai đang nói chuyện với ta?
Canh giờ cũng không còn sớm, Chu Kì Nghiêu nhưng thật ra cũng không nói gi, liền bước xuống long tháp vừa đi về phía ôn tuyền ở sau điện vừa nói: “Chờ Tô Toàn tới đây, ngươi liền đi về tẩm điện của ngươi trước đi.”
Long Bạch Bạch ơ một tiếng, không hiểu vì sao không dám nhìn người tốt, luôn cảm thấy trái tim bé nhỏ đập rất lợi hại, hắn vươn tay sờ sờ, lại không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ, so với ăn đồ ăn ngon nhất còn vui vẻ hơn.
Long Bạch Bạch xoay người nhìn Chu Kì Nghiêu muốn đi, lập tức từ long tháp đứng lên, chạy chậm theo sau Chu Kì Nghiêu, hắn nghĩ Chu Kì Nghiêu là muốn dùng bữa, vuốt vuốt bụng, nhỏ giọng nói: “Ta và ngươi cùng nhau.”
Chu Kì Nghiêu hơi dừng lại, hắn đi tắm rửa, ai với hắn cùng nhau?
Liền thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ngươi đi về trước.”
Long Bạch Bạch bị từ chối, phồng mặt nghĩ lại quên đi, trở về thì trở về, hắn trở về ăn!
Vì thế, hắn quay người đi tới bên cửa sổ.
Mà bên kia Chu Kì Nghiêu ban đầu chuẩn bị đi tới cửa đá sau điện, lơ đãng phát hiện tiểu ngốc tử này không đi ra cửa điện mà lại tới cửa sổ? nơi đó không phải là vực sâu vạn trượng sao?
Chu Kì Nghiêu ý thức được cái gì, biến sắc, nhanh chóng đi qua, đem Long Bạch Bạch đã đặt chân lên cửa sổ kéo về, trong nháy mắt cảm xúc kinh hoảng dưới đáy lòng nổi lên khiến sắc mặt hắn thay đổi, tức giận đến màu mắt cũng trầm lại, chờ hai chân Long Bạch Bạch vừa đứng vững, liền nhịn không được gầm nhẹ: “Ngươi có phải là ngốc hay không? Không muốn sống nữa sao? Đây là nơi ngươi có thể đi loạn sao? Phía sau là vực sâu, ngươi ngã xuống nhất định sẽ mất mạng!”
Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu dọa, ngơ ngác nhìn Chu Kì Nghiêu, nhìn hắn, nhìn nhìn lại bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Ta, ta chính là từ nơi này tới?”
Chờ nhìn thấy sắc mặt Chu Kì Nghiêu càng đen, mới mờ mịt bổ sung thêm một câu, “Không thể từ nơi này đi sao?”
Đêm qua Chu Kì Nghiêu còn nghi hoặc tên ngốc này vào bằng cách nào, thế nhưng sau đó lại nhìn thấy vảy rồng, sau đó lại giúp đối phương chữa thương, liền vẫn chưa kịp hỏi, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện, ngốc tử này thế nhưng lại gan lớn như vậy dám leo vách núi đen bên ngoài tới.
Lập tức phía sau Chu Kì Nghiêu ra đầy mồ hôi lạnh, hắn thậm chí không tưởng tượng được nếu đêm qua ngốc tử này không thành công tới đây mà là…. Mà là…..
Chu Kì Nghiêu cắn răng, lo lắng dưới đáy lòng đều lộ hết lên khuôn mặt, thế nhưng trước kia hắn không hề hiện cảm xúc lên trên mặt, càng nghĩ càng sợ còn khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, dọa tới Long Bạch Bạch.
Long Bạch Bạch cũng biết được mình đã làm chuyện sai, cúi đầu không dám hé răng.
Sau khi Chu Kì Nghiêu bình tĩnh lại, mới nhớ tới một chuyện khác, cho dù hai cung điện cách nhau cũng gần, nhưng hắn là một người phàm sao có thể làm được như thế?
Đáy lòng Chu Kì Nghiêu hiện lên một cỗ nghi hoặc, hắn để cho Long Bạch Bạch đứng im tại chỗ không được lộn xộn, hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Vừa liếc mắt nhìn một cái, đáy mắt Chu Kì Nghiêu nhịn không được hiện lên kinh ngạc, hắn nhìn vực sâu vạn trượng, mà bên ngoài toàn là vách đá, chỉ có một sợi dây xích, từ chỗ tẩm điện của hắn vừa vặn kéo dài tới tẩm điện của Long Bạch Bạch.
Dây xích này chắc là lúc trước khi xây tòa hành cung này thì để lại.
Nhưng Chu Kì Nghiêu nhìn dây xích kia, vẻ mặt nhịn không được liền hoảng hốt.
Hắn hạ mắt kinh ngạc nhìn dây xích kia, không biết vì sao suy nghĩ tối hôm qua lại tràn vào trong đầu, hắn nhịn không được quay đầu đi, nhìn Long Bạch Bạch đứng cách đó không xa.
Chắc là nhận ra được ánh mắt hắn, Long Bạch Bạch vừa vặn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn vào tầm mặt của Chu Kì Nghiêu, chột dạ cười cười.
Nhìn khuôn mặt kia, Chu Kì Nghiêu nghe trái tim mình đập một lúc lâu.
Có lẽ nào? có lẽ nào?
Rốt cục Chu Kì Nghiêu không thể kìm chế được suy nghĩ này, hắn một lần nữa đóng cửa sổ lại, còn kéo Long Bạch Bạch đi về phía hậu điện, mà khi đi qua long tháp, đem miếng vải hôm qua buộc mắt Long Bạch Bạch cũng cầm đi.
Long Bạch Bạch không nghĩ Chu Kì Nghiêu lại kéo mình vào trong ôn tuyền, hắn bất an ôm cửa không muốn đi vào, lần trước sau khi vào liền không thoải mái, lần này tuy rằng không có sương khói lượn lờ, nhưng hắn cũng không muốn đi.
Chu Kì Nghiêu nghẹn giọng dỗ: “Chỉ vào một lát thôi, sau đó ngươi muốn ăn gì trẫm đều tùy ý ngươi.”
Ánh mắt Long Bạch Bạch sáng lên: “Thật sao?”
Chu Kì Nghiêu gật đầu: “…. Thật, quân vô hí ngôn.”
Long Bạch Bạch rối rắm một phen cuối cùng vẫn cúi đầu với mĩ thực, hắn vẫn theo Chu Kì Nghiêu đi vào, thế nhưng cũng may Chu Kì Nghiêu cũng chỉ là tìm nơi bí mật, cũng không cần tới ao ôn tuyền, nhưng cái mùi kia vẫn khiến cho Long Bạch Bạch khó chịu.
Hắn đành dựa vào Chu Ki Nghiêu rất gần, dùng hương vị trên người hắn đè đi mùi vị không thoải mái ở đây.
Chu Kì Nghiêu rất nhanh đứng phía sau Long Bạch Bạch, đem tơ lụa màu vàng cột lên mắt Long Bạch Bạch, sau đó, mới đi tới trước người Long Bạch Bạch, xác định Long Bạch Bạch không nhìn thấy, mới thúc giục long châu trong cơ thể ra, khi ánh sáng màu ngân bạch nhoáng lên một cái, Chu Kì Nghiêu nhìn long châu ở giữa hai người, thanh âm khàn khàn nói với Long Bạch Bạch: “Mở miệng ra.”
Long Bạch Bạch cũng không biết gì, hương vị nơi này làm cho hắn không thoải mái, chỉ là hắn ỷ lại và tin tưởng Chu Kì Nghiêu, cho nên Chu Kì Nghiêu nói cái gì hắn liền làm cái đó, mà khi miễn cưỡng mở miệng ra, liền cảm thấy hương vị thơm ngọt mà lúc trước hắn thèm nhỏ dãi càng ngày càng gần hắn, thậm chí còn che đi hơi thở khó chịu.
Mà Chu Kì Nghiêu thì thúc dục long châu tới gần Long Bạch Bạch, đem long châu dẫn vào trong miệng hắn, nhưng cũng khống chế không cho Long Bạch Bạch nuốt vào, khi ánh sáng tràn ra khỏi cơ thể Long Bạch Bạch, sau đó ánh sáng của long châu đều bao quanh Long Bạch Bạch.
Ngay lập tức Chu Kì Nghiêu liền kéo cổ tay áo của Long Bạch Bạch lên xem xét.
Khi cánh tay ở trước mắt vẫn trơn mịn như cũ, phía trên cũng không có gì, sự mong đợi ở đáy mắt Chu Kì Nghiêu liền tan đi.
Mà bên kia Long Bạch Bạch cảm thấy cơ thể đang ở trong một luồng ánh sáng rất thoải mái, ấm dào dạt khiến hắn nhịn không được muốn đem long châu ở trong miệng nuốt vào.
Thế nhưng lại có một lực đạo ngăn lại động tác của hắn, cho tới khi long châu bị dẫn ra, Long Bạch Bạch liền muốn đi theo.
Chu Kì Nghiêu đã thu hồi long châu một lần nữa, nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay, hạ mắt thất vọng không thôi.
Long Bạch Bạch đợi nửa ngày không có phản ứng, hắn nhanh chóng kéo miếng vải xuống, kết quả liền nhìn thấy thân ảnh Chu Kì Nghiêu xoay người rời đi.
Long Bạch Bạch kì quái liếc hắn một cái, gọi một tiếng, không biết có phải không nghe hay không, người tốt không hề để ý tới hắn.
Long Bạch Bạch đuổi theo, nhưng đã không thấy thân ảnh của người tốt, Long Bạch Bạch cảm thấy kỳ quái, thế nhưng tim đột nhiên đập dồn dập, hơn nữa cả người giống như là bị cháy khiến cho sắc mặt hắn lập tức thay đổi, mặt hắn tái nhợt, trong đầu hiện lên lời nói của ân nhân, liền cảm thấy cảm giác không thoải mái này càng ngày càng rõ ràng.
Đầu Long Bạch Bạch trống rỗng, nhanh chóng chạy ra khỏi đại điện.
Tô Toàn đang canh ở bên ngoài không dám quấy rầy, kết quả hắn nhìn thấy hoàng thượng lao đi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Vân chủ tử cũng lao ra, Tô Toàn gọi một tiếng cũng không thể khiến cho Long Bạch Bạch dừng lại.
Tô Toán sợ gặp chuyện không may vội vàng đuổi theo, kết quả ngày thường không biết như thế nào, nhưng lúc này phát hiện Vân chủ tử chạy trốn rất mau, hơn nữa Long Bạch Bạch chạy tới gần tẩm điện, không đợi Tô Toàn đuổi theo, đã nhanh chóng chạy trốn không thấy thân ảnh.
Trong đầu Long Bạch Bạch chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng đi về, ân nhân nói khi nào cảm thấy đau đớn mãnh liệt thì phải nhanh chóng trốn đi, hắn nhanh chóng chạy về địa bàn của mình, kết quả vừa đi tới cửa đại điện cách đó không xa, liền nhìn thấy tiểu thái giám đang nói cái gì với một nữ tử ăn mặc hoa quý, phía sau còn có hai tì nữ.
Hai tì nữ kia nhìn thấy Long Bạch Bạch trước, đáy mắt liền hiện liên vui vẻ, liền vội vàng lên tiếng, hấp dẫn lực chú ý của nàng kia.
Nàng kia vừa xoay người, lộ ra dung mạo xinh đẹp, vốn là không kiên nhẫn, kết quả vừa thấy Long Bạch Bạch mới bình tĩnh xuống, hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu chờ Long Bạch Bạch tới lấy lòng nàng, kết quả, liền nhìn thấy ngốc tử kia chạy tới đây, lướt qua nàng, trực tiếp…. đi rồi….. đi rồi…..
Mắt nữ tử choáng váng, giận dữ: ngốc tử này!
Vẻ mặt của nhóm thái giám càng mơ màng: Vân chủ tử đi ra ngoài khi nào?
Giờ phút này Long Bạch Bạch căn bản không nhìn thấy những người này, hắn vọt vào cửa đại điện liền đem cửa đại điện đóng lại, sau đó hắn liền chui vào trong chăn gấm, khi bốn phía đều bị bóng tối bao trùm, hắn mới cảm thấy an toàn, nhưng cả người rất đau, như có cái gì đang muốn phá tan cơ thể, so với những lần đau đớn trong dĩ vãng, còn càng khó chịu hơn.
Long Bạch Bạch trốn ở trong chăn gấm, đem bản thân mình bao kín mít, nhưng ngay cả như vậy, hắn trốn ở bên trong nhịn không được vẫn run cầm cập.
Có lẽ là rất đau, cuối cùng ngay cả Long Bạch Bạch đã sớm quen với đau đớn cũng không chịu nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà trong nháy mắt khi Long Bạch Bạch ngất xỉu, hắn không biết là thân thể trốn trong chăn gấm của hắn liền phát ra ánh sáng màu bạc, nhưng mà ngay sau đó trên người hắn có một ánh sáng che lại không thể phát ra.
Một tầng vảy như ẩn như hiện, cho tới khi ánh sáng bạc trong cơ thể trực tiếp phá tan áp chế…..
Hai chân thon dài ban đầu đột nhiên biến thành cái đuôi nhảy ra khỏi chăn gấm.
Ngay lập tức trong đại điện bị ánh sáng bạc bao trùm, rất là lóa mắt.
Mà khi ánh sáng áp chế bị phá tan, tại một vực sâu ngoài ngàn dặm, có một con vật đang ngủ đông không nhìn rõ bộ dạng, như là cảm giác được cái gì, đột nhiên không tiếng động mở mắt thú ra.