Trước đây nghe những lời này, cô chỉ muốn nghe tai này ra tai kia, liên quan gì đến cô? Ai rảnh mà nghe chuyện này.
Nhưng lúc này cô không nói một lời, chỉ quay đầu lại, cầm đũa lặng lẽ gắp miếng thịt bò nướng trông khá ngon trong bát, còn có một miếng sushi đậu phụ trong đĩa.
“... Sau này nếu Sở Du kết hôn, chắc chắn phải chuyển ra khỏi đây, mẹ và lão Sở sẽ buồn lắm, con cũng không ở bên mẹ, may mà còn có Hân Hân...”
Ngu Nùng nghe xong, đột nhiên mỉm cười.
“Cũng đúng.”
Đang nói chuyện, Sở Du cầm điện thoại vội vàng đi xuống từ dưới lầu, trông anh vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo sơ mi lụa mỏng màu xanh đậm, quần tây bó sát chân, nhìn là biết toàn là đồ may thủ công cao cấp, cần phải thử nhiều lần và sửa đổi điều chỉnh mới có thể vừa vặn với dáng người như vậy, hoàn hảo và suôn mượt.
Quần áo trông từ đầu đến chân đều được chăm chút cẩn thận, phẳng phiu không một nếp nhăn, càng tôn lên dáng người vai rộng, eo thon, chân dài của anh, sức hấp dẫn ngoại hình cá nhân đạt đỉnh cao.
Anh gập điện thoại lại: “Công ty có việc, hai người ăn trước đi.” Anh do dự một chút, ánh mắt vội vàng liếc nhìn Tô Mạn nhiệt tình và Ngu Nùng đang cúi đầu ăn, không nói gì rồi rời đi.
“... Dạo này cậu ấy bận lắm, chỉ hai ngày này hơi rảnh, ở nhà đón đưa Hân Hân, bây giờ Hân Hân chỉ bám lấy anh trai mình.” Tô Mạn tiễn Sở Du về rồi quay lại.
Ngu Nùng nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
Cô mỉm cười nói: “Con cũng no rồi.”
“Con bé này, sao vẫn là dạ dày mèo con, ăn có tí tẹo thế này? Trước kia ở nhà họ Sở, không phải con thích ăn thịt bò nướng của chị Từ nhất sao, mỗi lần phải ăn mấy miếng, Sở Du cũng thích ăn, ngày nào cũng bắt chị Từ làm, giành ăn với con, sao lớn lên rồi, con không thích ăn nữa, Sở Du cũng không thích ăn nữa?”
Ngu Nùng ngẩn người: “Phải giữ dáng chứ, ăn ít nhiều bữa, ăn uống lành mạnh.”
“Nhưng con căn bản là không ăn mà, chỉ dùng đũa chạm vào thức ăn, con tưởng mẹ không nhìn thấy à.”
“Con cũng không đói lắm.” Ngu Nùng khó xử.
Cuối cùng cô đành cầm đũa, gắp một quả cà chua bi ăn trong đống rau xà lách gồm cải tím, cà chua bi, củ cải đường, củ cải đỏ, hành tây.
“Mẹ, căn phòng con từng ở, mẹ còn giữ không?” Ngu Nùng vô tình hỏi.
“Mẹ vẫn giữ cho con mà.”
Đây chính là lợi thế của việc có mẹ ruột ở nhà.