Ngu Nùng "ừ" một tiếng, ánh mắt đảo quanh đôi giày và chiếc váy của cô ta. Cô nhớ lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta mặc đồ màu đỏ, lần thứ hai gặp cô ta mặc đồ màu đen, lần này mặc đồ màu trắng.
Không biết cô đã thấy ở đâu đó, màu đỏ tượng trưng cho sự nhiệt tình, màu đen là sự kín đáo, màu trắng là sự trong sáng.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Ngô Diễm nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông chủ nhà nằm bất động trên giường, cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ba cô sao vậy?”
Người nằm sấp như vậy trông không ổn chút nào, Ngu Nùng giải thích: “Ông ấy bị hen suyễn, vừa rồi ngất đi...” Ngu Nùng không đề cập đến chuyện trúng độc và hộp sữa có lỗ kim.
Sữa là do người ở tầng dưới tặng, ai ở tầng dưới tặng?
Cô không quên, người trước mặt này cũng ở tầng dưới...
Ngô Diễm tỏ vẻ căng thẳng: “Ngất đi sao? Sao lại thế?” Cô ta không hề sợ hãi, nhanh chân bước vào phòng ngủ chính để kiểm tra: “Chú không khỏe, sao cô không nói sớm!”
Cô ta tiến lại gần người đàn ông nằm trên giường, cúi xuống nhìn một lúc: “Phải làm sao bây giờ? Có cần gọi dì về không?”
Ngu Nùng đi theo sau, nhìn cô ta, dần dần sinh ra cảm giác hơi khó chịu với cô ta.
Giọng điệu rất ngạc nhiên nhưng biểu cảm có phải quá bình tĩnh không.
“Tôi vừa gọi xe cứu thương rồi.” Ngu Nùng nói: “Nếu cô vội đi làm thì đi trước đi, xe cứu thương chắc sắp đến rồi.”
Ngô Diễm đang cúi xuống dùng tay thử hơi thở của người đàn ông, nghe cô nói, cô ta từ từ rút tay về, đứng thẳng dậy.
“Cô gọi... Xe cứu thương à!” Cô ta nhàn nhạt nói.
Ngu Nùng cảm thấy không ổn.
Nhưng cô không hề sợ hãi, nếu là đàn ông, có sự chênh lệch về thể lực bẩm sinh, cô có thể sẽ thận trọng hơn nhưng Ngô Diễm là phụ nữ, chiều cao thậm chí còn không bằng cô, cũng không béo. Đối với Ngu Nùng, người này không gây ra mối đe dọa nào cho cô.
“Ha ha, xe cứu thương nhận được điện thoại, nhanh nhất cũng phải năm phút mới có thể khởi hành, đến khu chung cư xa xôi của chúng ta, cộng thêm tình trạng tắc đường vào buổi tối, đại khái phải mất hai mươi phút mới đến nơi.” Cô ta cười nhẹ.
Sau đó cô ta quay đầu, nhìn về phía hộp sữa chưa uống hết trên bàn, đột nhiên hỏi cô một câu không đầu không đuôi: “Cô không thích uống sữa sao?”
Ánh mắt Ngu Nùng đảo qua đảo lại giữa cô ta và hộp sữa: “Không thích, sữa có mùi, tôi không uống.” Đây là sự thật, từ khi nhặt được cuốn Sổ Tay Làm Đẹp vừa yêu vừa hận kia, sữa đã không còn vào nổi miệng cô, trừ khi đói đến phát điên.