Chương 6

Phó quản lý mới từ chi nhánh khác về được hai tháng, nghi ngờ hỏi nhân viên bên cạnh: “Chi nhánh chúng ta, từ khi nào lại có người đẹp như vậy?”

Nhân viên ngẩn ra, cười nói: “Quản lý Lưu, anh không nhận ra sao, cô ấy là Tiểu Ngu mới tốt nghiệp năm nay đã xin ứng tuyển đến đây, Ngu Nùng...”

“À!” Quản lý Lưu nhớ ra, nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái chừng nửa phút, nói một câu: “Không tệ không tệ, chi nhánh của chúng ta cần những người trẻ tuổi có hình tượng tốt như vậy.”

Ngu Nùng đi đôi xăng đan đế bằng màu be thoải mái trên chân, ra khỏi cửa câu lạc bộ.

Bên ngoài nắng chói chang.

Mẹ cô nói Sở Du lái một chiếc Maybach S-Class khiêm tốn.

Nói ra thì buồn cười, hai người thậm chí còn không có phương thức liên lạc của nhau, bây giờ cô thay đổi nhiều như vậy, cho dù đứng trước mặt anh, phỏng chừng anh cũng không nhận ra.

Ngu Nùng liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe đó, dưới ánh nắng mặt trời, đen bóng lấp lánh, làm sao có thể khiêm tốn được.

Nghĩ đến lát nữa trong lòng chửi thề, ngoài mặt còn phải nở nụ cười chào hỏi đối phương “Chào anh, lâu rồi không gặp.” Cô cảm thấy mặt mình không tự chủ được mà trở nên nhăn nhó.

Đi tới, cô giơ tay gõ vào cửa sổ xe của Sở Du, ngay khi cô vô tình chạm tay vào cửa sổ xe.

Một âm thanh khiến da đầu cô tê dại, đột nhiên vang lên: “Tí... tít...” Đó là âm thanh mỗi khi cô rơi vào cơn ác mộng.

Trong lòng Ngu Nùng thắt lại, trước mắt tối sầm lại, tầm mắt xuất hiện một vùng sáng.

Có gió thổi qua má cô, mát lạnh.

Cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán ăn nhỏ, xung quanh có người.

Trong mơ, lần đầu tiên xuất hiện người?

Giấc mơ, vậy mà lại thay đổi rồi sao?

Ngu Nùng ngồi đó, suýt nữa thì ngây dại.

Đây là một quán ăn rất bình thường.

Trên tường có hai chữ Từ Ký, bên dưới là tên các loại cháo, mì, giá tiền và số điện thoại đặt món.

Cô ngồi ở vị trí gần cửa, cửa mở, có gió thổi vào từ bên ngoài.

Trước sau đều có tiếng nói chuyện rải rác.

“Quý khách, cháo tôm tươi gạch cua, gà hấp thuốc bắc của cô đây ạ.” Nhân viên phục vụ bưng nồi đất đến, đặt lên bàn của Ngu Nùng.

“Đây là tôi... Gọi sao?”

“Vâng, là cô gọi lúc nãy ạ.” Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, khi đặt đồ ăn xuống, cô ta liếc nhìn Ngu Nùng hai lần.

Dưới ánh đèn, Ngu Nùng tóc dài xoa vai, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cộng với biểu cảm hơi ngạc nhiên. Từng hình ảnh đều đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt, đây quả thực là tác phẩm khoe trọn kỹ thuật của Nữ Oa.