Chương 23

Tin tốt là, ba ngày liên tiếp, Ngu Nùng không còn rơi vào cơn ác mộng nào nữa.

Tin xấu là, ba ngày trôi qua, cô vẫn chưa tìm được một người nào thực sự có nhân dương khí phù hợp với những gì ghi trong sổ tay.

Đúng là có gặp được một vài người, luồng khí trong cơ thể hơi lay động nhưng có lẽ chất lượng quá kém, nó lười hấp thụ.

Tuy nhiên, cô tạm thời vẫn có thể duy trì sự cân bằng, không cần nhân dương khí gấp, cô tự an ủi mình như vậy.

Vì vậy, mỗi ngày cô càng tích cực hơn, từng bước hấp thụ thiên dương, những thứ khác, có thể từ từ tìm.

Cho đến hai ngày sau, cô ngủ dậy toàn thân run rẩy, thật lạnh!

Kinh mạch bắt đầu đau âm ỉ vài giây, nhân dương hấp thụ lần trước, đã dùng hết trong ba ngày, luồng khí trong cơ thể cô lại tăng lên, cô bắt đầu mất cân bằng âm dương.

Á, cuốn sổ tay chết tiệt, chỗ nào cũng là bẫy, bắt cô đi tìm dương khí ở đâu, Ngu Nùng đau đầu.

Cô vò mái tóc dài rối bù, cầm lấy chiếc điện thoại đang reo ở đầu giường.

“Alo?” Cô nghe máy với giọng khó chịu.

“Bảo bối! Mẹ về rồi, mẹ mang cho con nhiều quà lắm, mấy ngày nay đi chơi khắp nơi mệt muốn chết, mẹ phải nghỉ ngơi mấy ngày, không đến chỗ con được, con có muốn tự đến lấy quà không?”

Tự đến lấy? Không phải là phải đến nhà họ Sở sao?

“Con không muốn! Con không đến đâu! Mẹ cho người khác đi.”

Ngu Nùng lập tức từ chối ba lần liên tiếp, cô không muốn bị coi thành họ hàng đến xin xỏ, đi một chuyến lại mang về một đống đồ, còn phải xem sắc mặt người khác.

Tất nhiên, con người chú Sở cũng được.

Nghĩ đến Sở Du…

Lần trước, hừ, cái vẻ làm màu của anh thật buồn cười, còn không thèm nói chuyện với cô sao? Anh tưởng cô muốn nói chuyện với anh lắm sao? Tưởng có chút tiền thì ai cũng sẽ nịnh bợ anh sao? Chỉ là kẻ lắm tiền thôi mà!

Thật thú vị!

Thật thú… vị…

Cô đột nhiên dừng lại, bắt đầu mím môi, Sở Du, Sở… Du? Ngu Nùng nheo mắt lại, nhớ đến bộ quần áo trong xe giống hệt với bộ quần áo của Sở Du trong mơ.

Hơi thở ấm áp khô ráo.

Luồng nhân dương khí đầu tiên, cô đã lấy được từ trên người Sở Du trong cõi mộng.

Nếu họ là cùng một người thì sao…?

“Không đến thì thôi! Nhà họ Sở là hang hùm miệng sói à? Gọi con đến mà còn lưỡng lự, nhìn chút tiền đồ kia của con kìa, con sợ chiếm của hời của người ta, người ta có để ý đến chút của hời của con không, tính tình nhỏ nhen, nếu con biết nói ngọt một chút… Hồi cấp ba chẳng phải đã ở đây mấy kỳ nghỉ đông hè sao… Có biết điều hay không? Thật không biết con sống trong xã hội bằng cách nào nữa!”