Chương 15

Nhưng rất nhanh chưa đi được mười mấy mét, phía sau đã truyền đến tiếng ma sát hỗn loạn của mấy người đi bộ, trong đêm yên tĩnh, vô cùng rõ ràng. Chuyện mà Ngu Nùng lo lắng nhất đã xảy ra, cô thực sự không ngờ, đối phương lại to gan như vậy, cô thì không nói, nhưng người bên cạnh cô còn có thẻ cảnh sát đấy!

Thật là đủ gan!

Sở Du hiển nhiên cũng nghe thấy, anh sờ eo, không mang theo nhưng vẫn nói với cô: “Đừng quan tâm đến chuyện gì xảy ra phía sau, tôi nói xong cô cứ chạy thẳng về phía trước, theo con đường này, rẽ phải ở phía trước, khoảng tám trăm mét là đồn cảnh sát, có người trực ban, cô vào đó là an toàn.”

Nói xong, anh đặt tay lên lưng cô, đẩy về phía trước: “Chạy nhanh đi.”

Trong nháy mắt tay anh ta đặt lên lưng cô, Ngu Nùng cảm thấy luồng khí trong cơ thể đột nhiên chuyển động nhưng tay anh rất nhanh đã rời đi, cô bị đẩy về phía trước chạy hai bước, sau đó cô nghe thấy Sở Du không chút do dự quay người đón đánh đám người kia.

Ngu Nùng cắn răng, thực sự chạy về phía trước, rất nhanh phía sau truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau.

Những người này thật sự quá điên cuồng ngang ngược! Trong không gian ác mộng, bọn họ ăn gan hùm mật gấu sao?

Cô chỉ chạy chưa đến năm mươi mét, đã dừng lại, không đúng, đây không phải là hiện thực, đây là trong ác mộng, sao cô biết rẽ ngoặt bên ngoài tám trăm mét không có nguy hiểm? Thay vì đối mặt với nguy hiểm hoàn toàn không biết, còn không bằng giúp Sở Du giải quyết mấy người kia.

Đối phương có năm người đàn ông, nếu đánh úp bất ngờ, bình xịt phòng sói ít nhất có thể khiến hai người mất đi khả năng chiến đấu, còn những người còn lại, nếu Sở Du đánh không lại, cô còn có thể dùng băng tiễn đánh lén.

Nghĩ vậy cô trực tiếp lấy bình xịt từ trong túi ra, quay người chạy về phía có tiếng kêu thảm thiết.

Nghe tiếng động, hẳn là bị chặn ở phía sau một chiếc xe, bình xịt Ngu Nùng mua là loại mười giây, đủ để khiến hai người mất đi khả năng chiến đấu, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của cô, một bóng đen đột nhiên đi ra từ phía sau xe.

Ngu Nùng chạy quá nhanh, thấy từ phía đuôi xe đột nhiên xuất hiện người, cô phản ứng cực nhanh, vừa định xịt bình xịt vào anh, phát hiện người đi ra không phải một trong năm người kia, vậy mà lại là Sở Du, cô vội vàng dịch chuyển bình xịt đi.

Sở Du đưa tay ôm cô vào lòng, giọng có chút kinh ngạc: “Sao cô lại quay lại?”

A, trong lòng người này thật ấm áp!