Chương 83: Luyện Tập Một Chút

Khách sạn sữa đậu nành.

Tầng này ngoại trừ thính phòng chính là phòng tiệc.

Một đám cưới đang diễn ra bên cạnh thính phòng.

Ngồi gần cửa có một cô bé, cô bé đã ăn xong, chán nản nằm trên ghế nhìn xung quanh.

Bé đột nhiên chỉ vào cửa và hét lên: "Ah, có một con gấu nhỏ!”

Con gấu chạy nhanh qua, cô bé vừa dứt lời, con gấu đã chạy ra khỏi mắt bé.

Cô bé mất mát "A" một tiếng.

Ai ngờ giây tiếp theo, con gấu nhỏ trở lại, vẫy tay với cô bé, và nhảy một vòng.

Cô bé lộ ra vẻ mặt tươi cười, đang định chào hỏi thì con gấu nhỏ như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vội vàng bỏ chạy.

Chẳng bao lâu, một con gấu nhỏ khác chạy qua cô bé.

Cô bé kéo tay áo mẹ, chỉ vào cửa trống rỗng và nói: "Mẹ ơi con nhìn thấy hai con gấu nhỏ, con thứ hai có một chiếc nơ màu hồng trên đầu, và con đầu tiên cũng giống thế, đó hẳn là một cặp.”

Mẹ của cô bé không nhìn thấy con gấu, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Tại sao lại là một cặp?”

Cô gái nói: "Bởi vì con gấu thứ hai đuổi theo đánh người, đặc biệt giống như mẹ đánh cha.”

"Ách..." Lâm Yến kéo thân hình cồng kềnh đuổi theo người phía trước.

Cậu chạy, và con gấu bông dừng lại để đi vòng quanh.

Lâm Yến: "...”

Anh ta khıêυ khí©h, phải không?

Lâm Yến bước nhanh hơn, đuổi theo.

Con gấu bông giơ tay lên và đầu hàng, nhưng lại chạy nhanh hơn.

Hai người anh đuổi theo tôi, Lâm Yến vẫn bức người đến góc tường mới dừng lại.

Không còn cách nào ở phía trước, con gấu bông tựa vào tường để thở hổn hển.

Lâm Yến cũng có chút chịu không nổi, cậu từng bước tới gần: "Chạy đi, tiếp tục chạy xem nào.”

Con gấu bông vẫy tay: "Mệt rồi, nghỉ chút đã.”

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Lâm Yến rốt cuộc cũng bật cười, bắt tay đấm anh một cái: "Anh chạy cái gì?”

Lục Tẫn khoa trương ngã xuống đất: "Em không cảm thấy cảnh này, đặc biệt giống như một người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, lại bị bạn trai bắt quả tang sao? Đã đến nước này rồi, không chạy cũng không thể giấu được.”

Lâm Yến đuổi theo nửa ngày thì con mẹ nó nghe được lời giải thích như vậy.

Cậu ngồi trên người Lục Tẫn, không cho anh đứng lên, tức giận ném một chữ: "Cút, sao anh không nói hiện trường hai bên nɠɵạı ŧìиɧ?”

Lục Tẫn thở hổn hển nói: "Kịch bản này ghi chép lại, lần sau chơi.”

Lâm Yến: "...”

Hai người bỗng nhiên đồng thời trầm mặc.

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn xác nhận lẫn nhau một chút.

"Tặc trộm tâm?”

"Anh em bí ẩn không có tên?”

Lâm Yến: "Tên của anh còn có thể khó nghe hơn không?”

Lục Tẫn: "Tên của em sao lại dễ nghe như vậy?”

Lâm Yến: "...”

Nó như thể một sự nhạo báng.

Hô hấp của Lâm Yến dần dần vững vàng.

Nhưng vẫn còn sự bối rối tức giận hung hăng, giống như một làn sóng quét qua tâm trí cậu.

Lịch sử trò chuyện lóe lên trong đầu.

Lâm Yến nhớ tới mình chỉ cho đối phương phương pháp làm thân với mình, thì rất muốn chết quách cho rồi.

Muốn chết nhưng đồng thời lại có một chút khó hiểu.

Lục Tẫn làm sao có thể thực hiện thành như vậy?

Và những video chết tiệt đó.

Chính anh ấy tự mình sản xuất ra mấy thứ này?

Thuận lợi lọt vào nhóm Black Pink là vinh dự?

Mà mình thậm chí còn trở thành cộng sự của anh...

Cậu cúi đầu nhìn về phía Lục Tẫn.

Lục Tẫn tựa hồ cũng rất xấu hổ, liếc mắt một cái lại mở mắt.

Cứ như vậy trầm mặc có mười phút, Lục Tẫn chậm lại trước, so ngón tay cái: "Lướt web còn có thể gặp được em, chúng ta đúng là cp trời ban.”

Lâm Yến chửi: "Nghiệt duyên.”

Sự trùng hợp ngẫu nhiên này nhỏ hơn so với trúng xổ số.

Nhưng chính là hết lần này tới lần khác để cho bọn họ gặp phải.

Lục Tẫn nghỉ ngơi đủ rồi, giơ tay lên: "Đi thôi gấu nhỏ, chúng ta trở về.”

Lâm Yến đứng dậy: "Ừ, đi.”

Mắt thấy Lâm Yến đi về phía ngược lại, Lục Tẫn kéo cậu một cái: "Đi về phía này, anh thấy thang máy.”



Lâm Yến giọng nói thản nhiên: "Lương Thanh Hà còn chưa đi phải không? Em đi xem em album ảnh.”

Lục Tẫn: "Ách... Cái này...”

Lâm Yến: "Dù sao cũng là sở thích cá nhân của em, đúng không?”

Lục Tẫn: "...”

Không dám nói chuyện.

Lâm Yến cũng không thật sự đi.

Vốn chỉ là hai người xấu hổ.

Quá khứ lại biến thành bốn người xấu hổ, đó thật sự là mẹ nó xấu hổ lúng túng mở cửa.

......

Từ sau khi rớt ngựa, Lục Tẫn đã không cố kỵ gì.

Anh vô cùng để ý tới sự nghiệp đi lêи đỉиɦ lưu của mình, khoảng thời gian quay phim còn có thể lôi kéo Lâm Yến cùng nhau chọn tài liệu.

Lâm Yến: "Đừng chọn nữa, hình ảnh bình thường như thế nào đến trên tay anh cũng không bình thường lắm.”

Lục Tẫn khiêm tốn hỏi ý kiến.

Lâm Yến: "Em muốn trở thành một người sống.”

Lục Thiêu: "Không thành vấn đề gì.”

Lâm Yến cũng không dám nghĩ cái này không thành vấn đề là như thế nào không thành vấn đề.

Cho đến một vài ngày sau, cậu thấy mình trở thành một "thiên thần".

Lâm Yến nhìn cánh gà mà Lục Tẫn P lên, muốn phi điện thoại di động vào mặt anh.

Lục Tẫn trốn rất nhanh, lập tức tìm ghế dựa chắn trước mặt: "Anh đã suy nghĩ qua, cánh gà khá thực dụng, em đói bụng có thể bẻ xuống ăn.”

Lâm Yến: "Phúc khí này cho anh anh muốn không?”

Lục Tro cẩn thận thò đầu ra: "Anh là cánh vịt.”

Lâm Yến: "...”

Người này thật sự rất phiền.

Lục Tẫn rất hài lòng với đôi cánh song hùng.

Cuối cùng anh sửa lại một chút, tải video lên, phối hợp với văn bản, còn đặc biệt khoanh tròn Lâm Yến.

Hay cho một tên tặc trộm tâm: Tôi tìm thấy tình yêu đích thực của tôi @ không có tên đừng nhìn, gửi một video kỷ niệm để ăn mừng.

[Cái gì vậy? Không phải hai ngày trước anh vẫn còn bận yêu sao? Cái này là đổi người rồi à?]

Hay cho một tên tặc trộm tâm trả lời: không có người khác, chỉ có thể nói duyên phận trời định.

Ý anh là sao?

Hay cho một tên tặc trộm tâm: người đàn ông xinh đẹp của cư dân mạng hóa ra là đối tượng của tôi!

Lâm Yến nhìn cái này "Ha ha", nhịn không được nói thầm: "Thật ngốc nghếch.”

Lục Tẫn nghe thấy, tiến lại gần: "Em đang khen anh cái gì vậy?”

Lâm Yến đẩy anh hắn ra: "Khen anh ngốc.”

"Khụ khụ, hai vị lão sư, đạo diễn đang kêu." Giọng nói của Tiểu Chu từ trên đỉnh đầu bọn họ vang lên.

Lục Tẫn đứng dậy, vươn tay về phía Lâm Yến: "Đi thôi.”

Lâm Yến nhìn chằm chằm bàn tay trắng như tuyết hai giây, cúi đầu từ trên mặt đất bắt một con kiến thả lên.

Lục Tẫn: "...”

Tuy nhiên làm cho hai người đều không nghĩ tới chính là.

Weibo này đã nổi tiếng.

Ban đầu là Black Pink đã đưa chuyện của họ đến tình cảm.

Đại V vừa phát ra, người qua đường nhao nhao cảm thấy thú vị, đến chỗ Nguyên Bác vây xem một chút.

Độ hot của CP hoàng hôn đang cao, fan người qua đường nghe tin cũng đều sinh ra lòng hiếu kỳ đối với phong cách trang điểm kỳ lạ trong bài viết này.

Vây xem câu chuyện tình yêu của hai người bọn họ, cũng tiện thể quét video.

Vì thế cánh gà song hùng nhanh chóng nổi lên vòng tròn bạn bè, được chuyển tiếp hơn vạn lần.

Ngay cả câu chuyện ô long của bọn họ cũng truyền ra.

Lâm Yến nhìn số lượng fan của mình tăng vọt, có chút khó hiểu: "Bọn họ chú ý em làm gì?”

Lục Tẫn ngược lại biết một chút: "Muốn nhìn thấy em xinh đẹp như thế nào.”

Lâm Yến không nói gì.

Lục Tẫn hậu tri hậu giác: "Có cảm giác phiền phức hay không?”

"Vẫn tốt." Lâm Yến xóa bỏ một ít hình ảnh có biểu tượng của tòa nhà, thiết lập chế độ miễn quấy rầy: "Giấc mơ của anh đã trở thành sự thật.”

Lục Tẫn: "Trong này còn có một phần cống hiến của em.”

Lâm Yến: "?”

Lục Tẫn: "Em là một nhân vật chính khác của câu chuyện.

Anh không thể hot một mình.”

Người qua đường lúc đầu đều là hướng về câu chuyện của bọn họ, hiện tại còn có không ít người đang ngồi xổm xuống viết văn.

Lục Tẫn bình thường tương đối có du͙© vọиɠ biểu đạt vào lúc này giống như Ách Ba, sau khi khoe khoang xong CP trời định của mình, giống như Ách Ba không nhắc tới một chữ nữa.

Người qua đường chờ bên dưới: "...”



Lâm Yến đối với chuyện này cũng rất kinh ngạc: "Em tưởng anh có thể nói ba ngày ba đêm.”

Lục Tẫn nhanh chóng trả lời: "Vậy không được, em chỉ có thể để cho anh chơi.”

Lâm Yến: "?”

Lục Tẫn đổi giọng: "Để anh xem, để anh xem.”

Sau đó Lâm Yến cũng không chú ý nữa.

Bởi vì thời gian quay phim càng ngày càng dài, cốt truyện dần dần mở ra, đạo diễn yêu cầu cảm xúc với diễn viên rất cao.

Lúc diễn kịch, Lâm Yến cũng đã nhập vai.

Tình cảm của Diệp Ninh dành cho Lê Hướng Thanh ngày càng phức tạp, Lâm Yến thường giật mình khi đạo diễn hô "Cắt".

Lục Tẫn lại vuốt mặt cậu: "Hoàn hồn.”

Lâm Yến nhìn khuôn mặt tươi cười như thường lệ của Lục Tẫn, thoát vai ra khỏi nhân vật.

Lục Tẫn nhẹ nhàng vuốt trán cậu xuống: "Lần đầu tiên em diễn một cảnh tình cảm à?”

Lâm Yến mím môi dưới: "Không phải, nhưng lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc như vậy.”

Vở kịch tình cảm của cậu luôn bị người ta chỉ trích là không có linh hồn, nhưng lần này, cậu tìm được cảm giác.

Diễn xuất cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Lâm Yến cho rằng Lục Tẫn sẽ nói "Nhìn khuôn mặt này của anh khá dễ thay thế nhân vật đấy" loại lời thoại không biết xấu hổ này.

Không nghĩ tới Lục Tẫn chỉ nhìn cậu, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vô cùng đứng đắn nói với cậu: "Em diễn rất tốt, trong phim nhiều lần bị anh bị em đả động.”

Lê Hướng Thanh tâm cứng rắn như bàn thạch, anh ta treo nụ cười thuần lương, không ai có thể đến gần trái tim anh ta.

Nhưng Diệp Ninh đã làm nứt viên đá ấy.

Anh ta bị thu hút bởi Diệp Ninh người vẻ ngoài nhìn như hung ác lãnh khốc, kì thực đơn thuần trong sáng.

Bọn họ trong vở kịch cũng động chân tình, đối mặt diễn vô cùng tự nhiên.

Ánh mắt giao nhau, phảng phất đều có sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Bùi Duẫn mỗi ngày đều chết đi sống lại.

Buổi tối tụ tập ăn cơm, Bùi Duẫn nắm tay bọn họ, nước mắt lưng tròng nói: "Thật tốt quá, cảm ơn các cậu đã đến diễn.”

Lâm Yến sửng sốt một chút: "Kích động như vậy sao?”

Bùi Duẫn: "Tôi sẽ cho anh xem cái gì hay tới mức phát khóc.”

Lâm Yến: "...”

Bùi Duẫn cười hì hì: "Ngày mai quay cảnh hôn, không cần khẩn trương nha.”

Lâm Yến thở dài: "Ngài không nói còn tốt.”

Bùi Duẫn: "Buổi tối đó luyện tập chắc chắn một chút đi.”

Lục Tẫn: "Cũng không phải không được, Lâm Yến...”

Lâm Yến: "Em đi mua một con búp bê bơm hơi.”

Lục Tẫn: "...”

Bùi Duẫn: "...”

Bùi Duẫn vỗ vai Lục Tẫn: "Xem ra cậu không được lắm, lão Tần nhà tôi muốn hôn ôm tôi sẽ rất vui vẻ.”

Lục Tẫn không dám tin: "Tôi luyện lâu như vậy, kỹ năng hôn của tôi không tốt sao?”

Bùi Duẫn suy nghĩ về phân cảnh ngày mai: "Cũng không cần các cậu thuần thục nhiều, không thuần thục một chút ngược lại tốt hơn.”

Lục Tẫn lạnh lùng cự tuyệt: "Không thuần thục á? Không đời nào.”

Bùi Duẫn "A" một tiếng thật dài, nhìn về phía Lâm Yến: "Anh nói xem?”

Lâm Yến: "Vậy hôm nay sẽ không luyện nữa.”

Lục Tẫn: "...”

Nói không luyện là không luyện thật.

Đêm đó Lâm Yến không đến phòng Lục Tẫn, nằm trên sô pha xem phim kinh dị.

Kết quả cậu xem phim mười phút, điện thoại di động đã bị Lục Tẫn oanh tạc.

Lâm Yến mở ra xem, tất cả đều là biểu tình đáng yêu.

[Lục Đại Lang: mau tới ôm anh đi? Jpg]

[Lục Đại Lang: sao em không tới tìm anh? Jpg]

[Lục Đại Lang: Anh khóc đó nha? Jpg]

......

Lâm Yến suy nghĩ một chút, giật giật ngón tay, cắt xén ảnh, chỉnh sửa một chút, gửi cho Lục Tẫn.

Lục Tẫn đợi nửa ngày, rốt cuộc đợi được Lâm Yến trả lời.

Mở ra xem...

Nữ quỷ ôm gϊếŧ.

Người bị cô ta ôm vào lòng, hai mắt nhô ra, đầu sắp rớt.

Lục Tẫn: "...”

Ting ting.

[Yến Yến: Anh hài lòng với những gì mình nhìn thấy không?]