Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này tên của Lục Tẫn và Lâm Yến đã dắt tay nhau cùng phi lên hotsearch Weibo:

# Lục Tẫn tham gia Tâm sự chuyện tình yêu #

# Lục Tẫn Lâm Yến #

# Lâm Yến đưa đồ ăn cho Lục Tẫn chẳng khác gì đang cho khỉ ăn #

……

Bên dưới hotsearch đủ náo nhiệt, lượt xem nhanh chóng vượt ngưỡng trăm triệu.

Người qua đường cũng phải giật mình vì độ hot của đội hình lần này.

—— Tui không hiểu, hai người kia không lo đi đóng phim đi, sao tự dưng lại đến tham gia chương trình yêu đương làm gì?

—— Tui càng không hiểu, bọn họ thậm chí còn chưa một lần xuất hiện cùng nhau, lần này cư nhiên lại chung khung hình !?

—— Đạo diễn chương trình chắc hẳn phải rất gì và này nọ mới có thể đồng thời mời được cả hai người này, tổ tiết mục thực sự có tiền như vậy hả??

—— Là một đứa chỉ thích nhìn mặt, tui chỉ muốn hỏi một câu, đường này có thể cắn sao?

—— Không được không được! Một người thiếu điều đem luôn chữ “Đạ mú” viết ở trên trán, một người ánh mắt dạt dào “Tình cảm của bọn này rõ tốt, đôi mắt của em là đẹp nhất vì trong đó có tôi” loại đường này, mi thấy thực sự có thể cắn ư??

—— CP bằng mặt không bằng lòng hả? Nhưng mà mọi người không thấy, xét về những phương diện khác, bọn họ vẫn có chút… phù hợp ấy chứ?

Dương Thụ bỏ thời gian xem qua di động, trong đầu đột nhiên trống không.

Ngay cả Lục Tẫn cũng đồng ý tham gia chương trình này, trong chốc lát, Dương Thụ thực sự hít thở không thông.

Lâm Yến trốn tránh Lục Tẫn suốt ba năm rồi.

Tuy y cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng Lâm Yến đối với Lục Tẫn dường như cực kỳ bài xích, chỉ cần có anh tham gia, dù là bất cứ sự kiện chương trình gì, cậu liền lập tức từ chối, chuyện này người trong vòng đều ngầm hiểu với nhau, cho rằng tính khí bọn họ không hợp.

Không nghĩ tới lại có một ngày đυ.ng phải nhau.

Còn muốn cùng nhau làm nhiệm vụ trong chương trình yêu đương.

Dương Thụ không ngừng liếc qua liếc lại màn hình di động, có chút sợ hãi Lâm Yến sẽ gọi cho mình đòi rút khỏi chương trình.

Này dù sao cũng là phát sóng trực tiếp đó...

Vị thế, trình độ, thời gian vào nghề của cậu đều không thể so với Lục Tẫn, nếu ở trong chương trình làm ra sắc mặt quá khó coi, dù cho đám fan của Lục Tẫn không dùng nước bọt dìm chết Lâm Yến, anti fan và người qua đường chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội mắng cậu bất kính với tiền bối.

Dương Thụ đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ mở phòng phát sóng trực tiếp ra.

Lâm Yến không có tỏ thái độ như trong dự đoán của Dương Thụ, nhưng biểu cảm cũng khó mà nói được là đang thân thiện.

Lâm Yến lúc này đang lật qua lật lại quả táo trong tay, tựa hồ như đang suy nghĩ xem nên ném nó đi theo hướng nào.

Mà Lục Tẫn lúc này một tay cầm chuối, tay còn lại vướng một chùm bóng bay, anh thực sự không có cách nào mọc thêm được cái tay thứ ba để đón lấy quả táo.

Anh chua chát nói: “ Cậu còn là người thì phải tự giữ lại một con đường sống. Đừng lại trả thù tôi như thế chứ.”

Lâm Yến giương mắt: “Trả thù?”

Hắn lại nói: " Cậu không phải còn muốn mua chuộc tôi hả?”

Lục Tẫn nhìn cậu mang một cây đen, ánh mặt trời dường như cũng chẳng có cách nào chạm được vào người Lâm Yến: “Sát thủ, thu vũ khí lại đi.”

Lâm Yến chắc cũng không đến mức thật sự ném qua đâu ha.

Cậu đem quả táo một lần nữa bỏ lại vào bao nilon, nhàn nhạt nói: “Xuống đây đi, trái cây đều cho anh.”

Lục Tẫn: “Tôi thật sự không phải khỉ, cậu từng thấy qua con khỉ nào lớn lên đẹp như tôi chưa?”

Lâm Yến: “Cung kính không bằng tuân mệnh, anh muốn tôi nghĩ như thế, tôi nào dám cãi lại.”

Lục Tẫn: “……”

Lâm Yến nhìn anh vài lần, bỗng nhiên quay đầu rời đi.

Lục Tẫn: “?”

Này, cậu thực sự vô tình như zậy luôn?

Lâm Yến vừa đi, quay phim đi cùng cũng lui theo.

Lục Tẫn không hiểu nổi mạch não của cậu, chỉ có thể lại tiếp tục ngồi đợi, anh thực sự không có cách nào tự xuống được.

Không lâu sau, đầu hẻm truyền đến một giọng nói đậm chất địa phương.

“Tới rồi đây tới rồi đây, anh đem cho chú một cây thang rất chắc chắn này, chuẩn bị xuống đi nha, đừng sợ đừng sợ.”

Lục Tẫn quay đầu lại, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên điên đang điên cuồng lái xe ba gác chạy qua hướng này, thang ống đập vào má xe từng nhịp trên con đường gập ghềnh.

.

Lâm Yến ngồi trong thùng xe, tay gắt gao nắm chặt mép thùng, như đang sợ chỉ cần cậu buông lỏng tay, người sẽ bay ra khỏi xe, lăn xuống bờ mương.

“Kétt ——”



Xe ba bánh phanh gấp ngay dưới gốc cây.

Tay nghề lái lụa của ông chú này thật tốt, chỉ sợ muộn thêm vài giây, Lục Tẫn từ trên cây sẽ được nhờ vào lực tác động lên thân cây mà lộn nhào luôn xuống đất.

Người đàn ông trung niên cứ như vừa hoàn thành sứ mệnh cao cả gì, y hướng Lục Tẫn giơ ngón tay cái lên, “Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt.”

Lục Tẫn sững sờ: “Đại ca anh sao lại…”

Người đàn ông xua xua tay: “ Này nha, anh ở gần đây bày sạp hàng bán vài món đồ chơi nhỏ, thằng nhóc này đến hỏi anh nơi nào bán thang, bảo là có người leo lên cây xong không xuống nổi, anh vừa nghe liền biết đó là chú.”

Lục Tẫn: “……”

Lâm Yến tùy tiện sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn, hỏi người đàn ông: “Chú và hắn có quen biết?”

Người đàn ông trung niên đem chuyện đã xảy ra kể lại từ đầu đến cuối: “Tôi đi ngang qua nơi này, lỡ buông tay làm bóng bay hết lên, hơn trăm tệ đó, tôi buồn muốn chết, cậu thanh niên này đi ngang qua, nói muốn bỏ tiền mua, tôi vốn không muốn nhận, nhưng vừa vặn bóng bay lại kẹt lại trên cây, cậu ấy liền bảo muốn trèo lên lấy.”

Lâm Yến: “Sau đó xuống không được?”

Người đàn ông trung niên: “ Cậu ta nói với tôi phong cảnh trên cây đẹp, muốn chụp ảnh, bảo tôi cứ đi trước, ai biết cậu ta lại không xuống dưới được. Có việc thì cậu cứ nói, nếu bạn của cậu không hỏi thì cậu định ngồi tới tối luôn sao?”

Lâm Yến: “…” Thà chết vì sĩ diện cũng không thèm kêu cứu. Lục Tẫn đúng là đủ điên.

Lục Tẫn bị trực tiếp vạch trần ngay tại hiện trường cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại còn cười hì hì: “Đại ca, cảm ơn anh.”

Người đàn ông xua tay: “Cảm ơn bạn của chú đi.”

Nụ cười của Lục Tẫn vẫn không thay đổi: “Em đương nhiên sẽ hảo hảo cảm ơn cậu ấy nha.”

Lâm Yến lạnh nhạt nói: “Quên đi, anh giúp tôi làm xong nhiệm vụ rồi đường ai nấy đi là được rồi.”

Lục Tẫn: “Không được, tín vật tình yêu cũng trao rồi, cậu còn muốn vứt bỏ tôi hả?”

Lâm Yến: “?”

Lục Tẫn quơ quơ quả chuối trong tay: “ Lễ vật quý giá như vậy, nói sao ta, lúc tối trời giá rét, đây hẳn chính là bình minh trong đêm. Bài này tên là nhỉ gì? Một ngọn đèn xanh?”

Lâm Yến đang giúp đỡ người đàn ông dựng thang lên: “Anh còn tiếp tục nói thì tôi sẽ đem cây thang dỡ xuống.”

【 Để tui phiên dịch lại cho mọi người nè nha: Lâm Yến: Câm miệng. 】

【 Cười đau cả đầu, Lục Tẫn ăn phải cái gì mà lúc nào cũng hề như vậy thế? 】

【 Cho nên vừa nãy cái video đẹp như vậy được quay nên là nhờ công ổng mắc cây hả=)) 】

【 Tui có hơi hoài nghi, có phải là vốn dĩ ảnh muốn đến biệt thự tập trung với mọi người, nhưng không xuống được, còn đúng tình hợp lý nói với đạo diễn làm như vậy tương đối lãng mạn hay không…】

【 CP này có hơi khó cắn đường nha? Lục Tẫn nói ảnh không buồn để ý đến chuyện tình yêu phải không. 】

【 Lâm Yến: Đừng làm khổ lão tử】

Từ trên cây xuống, Lục Tẫn hưởng thụ cảm giác chân đã chạm đất, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Tay anh vẫn còn giữ chặt chùm bóng bay, anh chọn một cái nhét vào tay Lâm Yến: “Đáp lễ.”

Lâm Yến không kịp suy nghĩ, theo bản năng cầm lấy sợi dây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Một con thỏ màu hồng phấn mỉm cười với cậu.

Lâm Yến: “……”

Hôm nay cậu rất không muốn phải nhìn thêm con thỏ nào nữa.

Lâm Yến hít sâu một hơi: “Tôi không……”

Cậu còn chưa nói xong, đại ca bán bóng bay đã nhìn cậu cười: “ Có được bóng bay của tôi thì sẽ gặp may đấy!”

Lâm Yến: “Vận may của anh vừa mới bay hết rồi đó.”

Người đàn ông trung niên: “Nàyy.”

Cuối cùng Lâm Yến vẫn không trả lại bóng bay.

Là người thì ai cũng mang theo tâm lý muốn được gặp may, nghe được hai chữ “vận may” cũng sẽ tự dưng mà mong đợi vận khí tốt sẽ tới.

Người đàn ông trung niên lái xe ba bánh rời đi.

Trước khi đi, ông còn không quên quay đầu lại quảng cáo trước ống kính.

Lâm Yến bước vào quán cà phê, hỏi nhân viên phụ trách cửa hàng: “Chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ gì?”

Nhân viên cửa hàng: “Chính là……”

“Bùm.”

Phía sau truyền đến một tiếng vang.

Lâm Yến quay đầu nhìn lại, thấy Lục Tẫn đứng ở cửa, phía sau là chùm bóng bay lớn đang bị kẹt lại, vẻ mặt vô tội nói: “Không vào được.”

Lâm Yến: “……”

Em gái nhân viên mím môi, sợ mình cười ra tiếng.



Trong lòng Lâm Yến sinh ra vài phần bất lực: “Xin hỏi nhiệm vụ là gì?”

Nhân viên cửa hàng xoa xoa mặt, sửa sang lại biểu cảm một chút, mỉm cười nói với cậu: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần hai người dùng tư thế uống rượu giao bôi uống xong một ly cà phê là có thể nhận được vật phẩm nhiệm vụ nha.”

Lâm Yến nhắm mắt, kiên nhẫn nói: “Chương trình của các người là chương trình sinh tồn à?”

Nhân viên cửa hàng chớp mắt: “ Là yêu đương nha, chỉ là uống cà phê thôi mà.”

Lâm Yến: “Tôi cảm thấy đây là đang muốn khiêu chiến giới hạn.”

Nhân viên cửa hàng cười khan một tiếng, nhanh chóng lấy ra hai ly cà phê đã được chuẩn bị từ trước: “Xin mời.”

Lâm Yến cảm thấy quả bóng bay này một chút vận may cũng không đem tới nổi.

Cậu muốn đem bóng bay đưa cho cô gái, nhưng Lục Tẫn ở sau nhìn thấy, vài ba giây là lại nhắc cái gì mà “Tín vật đính ước”, quá phiền, cậu đem dây cột luôn vào cổ tay, lấy hai ly cà phê đi ra ngoài.

Lục Tẫn vẫn đang mang theo bóng bay của mình đứng trước cửa.

Lâm Yến đứng yên ở trước mặt anh: “ Anh muốn cầm bằng tay nào?”

Lục Tẫn nhét chuối vào túi áo sơmi, đưa tay phải ra nhận cà phê, thấy chết không sờn nói: “Đến đây đi.”

Lâm Yến nhìn vẻ mặt của anh, lạnh lùng cong môi: “Anh ghét bỏ tôi?”

Lục Tẫn: “Không chê, nhưng mà tôi sẽ không còn trong sạch, đây chính là rượu giao bôi đó.”

Lâm Yến; “……”

Lục Tẫn: “ Thân thể trong sạch của tôi, cậu nhớ phải quý trọng nó nha.”

Lâm Yến vô cảm duỗi tay, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần nhau.

Lâm Yến thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, có chút ngọt ngào tươi mát.

Cậu nghĩ: Lẳиɠ ɭơ.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cách lớp áo mỏng truyền đến.

Lâm Yến mất tự nhiên mà lui về phía sau.

Bọn họ chưa từng tiếp xúc với nhau gần như vậy.

Kết hôn ba năm, đừng nói đến tiếp xúc thân mật, ngay cả gặp mặt cũng hiếm khi.

Nhiệm vụ lần này có chút vượt quá giới hạn.

“Uống mau đi.”

Lục Tẫn đè thấp giọng, cặp mắt đào hoa an tĩnh nhìn chăm chú vào cậu: “Không lẽ cậu chỉ muốn lợi dụng cơ hội tiếp xúc gần với tôi thôi hả? Xấu xa quá nha, ai cha thân thể trong sạch của tôi…”

Lâm Yến hung hăng uống một hớp lớn.

À thì, cả người cậu bị đắng đến ngốc luôn rồi.

Vị đắng và chua của cà phê đen bùng nổ trong khoang miệng, Lâm Ngạo mím môi, vẻ mặt ngây ngốc, từng chút một đem cà phê nuốt xuống.

Lục Tẫn nhìn nhìn sắc mặt của cậu: “Cậu sợ đắng?”

Một câu “Không có việc gì” của Lâm Yến còn chưa kịp nói ra, miệng đã bị đút vào một quả chuối.

Lâm Yến: “??”

Không biết từ khi nào Lục Tẫn đã bóc vỏ chuối, kéo dây bóng bay, trên tay cầm chuối: “Tín vật đính ước đã bị cậu ăn mất rồi, nhớ phải bồi thường lại cho tôi đó.”

Vị ngọt của chuối rất nhanh đã hòa tan vị đắng của cà phê.

Lâm Yến cuối cùng cũng nhịn không được mà đáp trả: “Còn chưa chắc tôi và anh sẽ vào cùng một tổ, anh nhắc đến tín vật đính ước có phải hơi sớm quá không?”

Sau khi nhận được vật phẩm nhiệm vụ mới có thể biết kết quả phân tổ cuối cùng.

Lục Tẫn: “Cậu đoán xem vì sao tôi lại ở đây? Đương nhiên là đến trước xem người có duyên với tôi là ai!”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến suy nghĩ lung tung.

Sét đánh giữa trời quang cũng chỉ đến thế là cùng.

Cà phê này uống hay không uống, cậu cũng đều bị trói lại một chỗ với Lục Tẫn.

Lấy tính cách của Lục Tẫn, khẳng định sẽ cảm thấy cậu cố ý bảo đạo diễn phân cùng một tổ với anh.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo, Lâm Yến liền nghe thấy anh nói: “Có phải cậu cố ý muốn được phân cùng một tổ với tôi hay không?”

Lâm Yến lạnh mặt, đem cà phê đổ hết qua cho Lục Tẫn.

“Tự anh uống đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »